Chương 21: Tiểu ma nữ

Thanh âm trong rừng biến mất, Đường Hạo dừng tay đứng trên một thân cây, để lại trên đất là Triệu Vô Cực thân hình chật vật cố đứng dậy.

Thấy Đường Hạo đã xong việc, nử tử hồng y lúc này lên tiếng:"Vị thúc thúc này xong rồi nên đến phiên chúng ta."

Nam tử hắc y:"Đúng đúng, Phong ca huynh mau uy dược cho hắn, nếu không lát hắn không trụ nổi đâu."

Nữ tử hồng y cười thích thú:"Đúng là Thiên ca biết cách chơi."

Nam tử bạch y bất đắc dĩ cười cười, tay nhanh chóng lấy ra một viên dược phóng vào miệng Triệu Vô Cực, trong nháy mắt mọi thương tích trên người hắn bằng mắt thường cũng có thể thấy đang biến mất với tốc độ rất nhanh.

Ánh mắt ba người còn lại lóe lên tia kinh ngạc, Triệu Vô Cực trực tiếp động động cơ thể thấy mọi thứ đều khôi phục hoàn toàn.

Không đợi ba người hồi thần, ba người trẻ tuổi đã cùng nhau xông lên, bắt đầu một trận đấm đá mới và đương nhiên người chịu trận vẫn không thay đổi.

Khu rừng chưa yên tĩnh được bao lâu lại bắt đầu vang lên những thanh âm quen thuộc kéo dài trong đêm tối.

Hết thời gian một nén nhang, ba người cũng dừng tay lại, trông có vẻ còn chưa đã thèm nhưng ngại thời gian quá ít đành dừng tay.

Sau 2 lần bị uy dược kéo dài trận đánh, lúc này Triệu Vô Cực trông càng chật vật hơn, không kể đến những vết thương trên người mà ngay cả mặt cũng không được tha. Chỉ thấy trên mặt Triệu Vô Cực mảng xanh mảng tím, đặc biệt là hai bên mắt không biết bị ai trong ba người đánh cho đen xì, nhìn như mắt gấu trúc. Nhưng cũng may nhìn thì nặng nhưng cũng chỉ là những vết thương ngoài da, qua vài ngày sẽ hết.

Nam tử bạch y phủi phủi vạt áo vốn không dính bụi, nhàn nhạt nói:"Ngươi đã lĩnh ngộ được chưa?"

Triệu Vô Cực cố gắng đứng thẳng, chắp tay cung kính đáp:"Đa tạ bốn vị đại nhân, tại hạ đã minh bạch."

Đường Hạo lúc này cũng lên tiếng:"Vậy thì tốt. Hãy nhớ những gì ta đã nhờ."

Ba người trẻ tuổi:"Điều bọn ta nhờ cũng nhớ lấy."

Triệu Vô Cực:"Tại hạ nhớ rõ."

Nhận được đáp án, bốn thân ảnh không hẹn cùng biến mất giữa màn đêm như chưa từng xuất hiện.

Triệu Vô Cực thở phào một hơi, quay qua trừng mắt với Phất Lan Đức thong thả đến gần, tức giận nói:"Phất Lan Đức, nghĩa khí của ngươi đâu rồi, thấy huynh đệ bị đánh thảm vậy mà chỉ đứng nhìn."

Phất Lan Đức ung dung nói:"Bốn người họ hai Phong Hào Đấu La, hai Hồn Đấu La, thêm cả ta nữa thì có thể làm gì? Chẳng lẽ chịu trận chung với ngươi."

"Bốn vị đại nhân cũng không có ý muốn ra tay nặng, ngươi cũng không phải không có chỗ tốt. Mà chuyện này cũng do ngươi gây ra."

Triệu Vô Cực nghẹn lời, không cam lòng phản bác:"không phải là ta muốn chiêu sinh thay ngươi sao. Ta cũng đâu có ý gì, bị đánh muốn nói một chút cũng không được sao."

Phất Lan Đức:"Được rồi, quay lại thôi."

---------------------------Ta là tuyến phân cách thời gian----------------------------



Buổi tối, chín người Dương Văn Hi nhanh chóng tập trung tại quảng trường. Phất Lan Đức chậm chạp đi đến trên bục, đôi mắt ưng nhìn qua từng người, ánh mắt dừng lại trên thân ba người mới chạy xong không lâu:"Tiểu Áo."

Áo Tư Tạp cơ thể mệt mỏi vẫn đứng thẳng, lên tiếng đáp rồi bước lên trước một bước.

Phất Lan Đức:"Các ngươi đã chạy xong chưa?"

Áo Tư Tạp hơi dừng lại mới lên tiếng:"Ta đã chạy xong rồi."

Phất Lan Đức híp mắt lại:"Ta hỏi là các ngươi."

Áo Tư Tạp do dự, thoáng liếc nhìn về phía sau, Ninh Vinh Vinh ánh mắt yếu ớt nhìn lại hắn, Áo Tư Tạp quay lại cắn răng lên tiếng:"Chúng ta đã chạy xong."

Phất Lan Đức nhướng mày, phất tay gọi Áo Tư Tạp tiến đến gần, tay vỗ vỗ bả vai hắn lên tiếng:"Rất tốt. Ta rất tán thưởng tinh thần giúp đỡ bạn bè của ngươi, giờ tiếp tục chạy 20 vòng cho ta. Ta đã phong ấn lại hồn lực của ngươi, đừng mong sử dụng. Nếu không chạy xong không được phép ngủ."

Áo Tư Tạp không nói gì, cúi đầu chạy đi. Phất Lan Đức quay lại nhìn tám người:"Các ngươi biết tại sao ta lại phạt tiểu Áo?"

Mấy người Đường Tam vẻ mặt nghi hoặc không lên tiếng, chỉ có Dương Văn Hi đáp:"Tại hắn nói dối." Ba mẹ đã từng nói với y nói dối là không tốt.

Phất Lan Đức gật đầu:"Đúng vậy. Ta rất tán dương tinh thần đoàn kết, giúp đỡ bạn bè nhưng các ngươi còn trẻ, nói dối là một hành vi không tốt. Hắn đã vi phạm điều đó."

Nói xong Phất Lan Đức lại hỏi:"Văn Hi, các ngươi có hoàn thành nhiệm vụ không?"

Dương Văn Hi không chút do dự:"Ta đã hoàn thành, còn nàng thì không."

Phất Lan Đức hài lòng nhìn y rồi chuyển ánh mắt sang người còn lại:"Còn ngươi?"

Ninh Vinh Vinh:"Không có, nhiệm vụ quá khó khăn, ta không hoàn thành được."

Phất Lan Đức nhìn chằm chằm nàng:"Vậy nên ngươi để mặc hai người họ chạy còn mình thì vào trong thành ăn chơi, mua sắm đến thời gian thì quay lại hội hợp với hai người họ vừa chạy xong."

Ninh Vinh Vinh mở to mắt:"Ngươi theo dõi ta!"

Phất Lan Đức:"Ta là viện trưởng, giám sát học viên là trách nhiệm của ta. Nếu như nói tiểu Áo nói dối vì không muốn ngươi bị phạt là tình hữu nghị có thể tha thứ. Nhưng việc làm của ngươi thì không thể, tự tiện rời khỏi học viện, không tuân thủ thực hiện nhiệm vụ được an bài, để bạn bè vì ngươi che dấu, đây không phải sai lầm của một hồn sư vĩ đại mắc phải. Nếu là trên chiến trường, ngươi chỉ có thể chịu quân pháp xử tử hình mà thôi."

Vẻ mặt ôn nhu của Ninh Vinh Vinh biến mất, thay vào đó là nét khinh thường, khóe miệng nhếch lên:"Nhưng đây chỉ là học viện, không phải chiến trường."

Phất Lan Đức gật đầu nói:"Đúng, đây không phải chiến trường, chỉ là một học viện. Nhưng đây là học viện Sử Lai Khắc của ta, bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn. Một, lập tức thu dọn đồ rời khỏi đây, ngươi không xứng làm một học viên của học viện. Hai, như ngươi đã nói, hãy chứng minh bản thân có đủ tư cách để ở lại, sau này cũng không được phép vi phạm nội quy."

Ninh Vinh Vinh cười nhẹ, dù mới 12 tuổi nhưng không thể phủ nhận nụ cười của nàng rất đẹp, rất đáng yêu, là nụ cười khiến người ta yêu mến, nhưng những lời nói ra lại trái ngược:"Phất Lan Đức, ngươi nghĩ ngươi là ai? Cũng chỉ là một Hồn Thánh nho nhỏ mà thôi."

Lời vừa nói ra, mấy người Đường Tam đều biến sắc, họ đều không nghĩ đến một cô gái nhìn dịu dàng xinh đẹp vậy mà lại nói ra những lời kém văn hóa như vậy. Mà lúc này Ninh Vinh Vinh nào còn vẻ ôn nhu, có cũng chỉ là vẻ khinh thường, ánh mắt cao ngạo.

Dương Văn Hi kinh ngạc:"Hồn Thánh mà là nho nhỏ vậy một Đại Hồn Sư cấp 26 như ngươi thì tính là gì nha?"

Một câu nói ngây thơ nhưng đem lực sát thương cực mạnh, khiến mấy người còn lại không khỏi buồn cười. Ninh Vinh Vinh mặt tức giận đến đỏ lên, trừng y:"Ngươi..."

Dương Văn Hi nghi hoặc:"Ngươi cái gì mà ngươi ta hỏi đúng còn gì?"

Đường Tam nhịn cười xoa xoa đầu Dương Văn Hi.

Phất Lan Đức cũng không tức giận, mỉm cười nói:"Đúng vậy, ta chỉ là một Hồn Thánh nho nhỏ, khoảng cách của ta và ngươi quá xa. Ngươi là nhân tài của Thất Bảo Lưu Ly tông, nhưng thiên phú có cao đến đâu thì ngươi hiện cũng chỉ là một Đại Hồn Sư mà thôi, khoảng cách quá xa khó có thể vượt qua. Nếu ngươi cảm thấy không hợp nơi này có thể rời đi, học viện của ta không chứa chấp được loại người như ngươi, loại đệ tử bất tuân quy củ."

Ninh Vinh Vinh cười lạnh:"Muốn đuổi ta? Không có dễ dàng như vậy đâu, nếu ta đã đến thì sẽ không rời đi. Phất Lan Đức, ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng quản ta, nếu không hậu quả ngươi tự gánh lấy."

Phất Lan Đức cũng cười:"Nếu ta sợ đã không làm viện trưởng. Nơi này là địa bàn của ta, mọi chuyện do ta quyết định. Mộc Bạch."

"Viện trưởng đại nhân." Đái Mộc Bạch tiến lên một bước, ánh mắt liếc nhìn Ninh Vinh Vinh cũng không có vẻ gì ngoài ý muốn. Hắn đã cảm nhận được đây mới là bản tính thật của nàng, hôm qua là nàng che dấu quá tốt.

Phất Lan Đức:"Ngươi giúp vị Ninh tiểu thư này thu dọn đồ đạc rồi đưa nàng ra khỏi học viện. Nếu nàng phản kháng ngươi có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào."

"Ngươi dám!" Ninh Vinh Vinh quát lớn, hai tay chống nạnh, phát ra khí thế dữ dằn:"Từ nhỏ đến giờ, chưa một ai dám đối sử với ta như vậy."

Phất Lan Đức cười thầm:"Cha ngươi không nỡ quản giáo ngươi, không có nghĩa là ta không dám, ngươi lại không phải nữ nhi bảo bối của ta. Ở trong mắt ta, ở đây bất kì một ai cũng ưu tú hơn ngươi. Thất Bảo Lưu Ly Tháp đúng là võ hồn phụ trợ rất mạnh, đáng tiếc, nó rồi cũng sẽ phai tàn trong tay ngươi."

"Ngươi nói bậy!!" Ninh vinh Vinh vô cùng tức giận, từ nhỏ nàng đã được nghe mọi người đều nói nàng là người có thiên phú cao nhất của tông môn trong bao năm qua, tông môn sẽ phát dương quang đại trong tay nàng.

Phất Lan Đức khinh thường nói:"Ta nói bậy? Vậy ngươi nói ta nghe ngươi mạnh hơn ai ở đây?"

Ninh Vinh vinh nẩng đầu kiêu ngạo nói:"Ta là phụ trợ hệ hồn sư đương nhiên là không thể so sánh hồn lực với chiến hồn sư bọn họ. Nhưng ở trên chiến trường, tác dụng của ta cũng nhiw bọn họ, có sự phụ trợ của ta, một đoàn hồn sư sẽ mạnh hơn rất nhiều."

Thẩm Lăng Hiên không chút nể mặt trực tiếp cười thành tiếng, hắn cũng đã đọc qua tiểu thuyết, biết sau này tính tình nàng sẽ khác nhưng cũng không thể thích được, hắn và Văn Hi có thân phận trước kia và cả bây giờ thiên phú cũng thuộc hàng nhất nhì còn không nổi tính ngạo mạn, nàng nghĩ nàng là ai?

Phất Lan Đức lắc lắc ngón trỏ:"Sai, ngươi sai rồi. mỗi một người ở trên chiến trường đều có tác dụng hơn ngươi. Bởi vì họ có khả năng sinh tồn trên chiến trường, còn ngươi nếu tại đó chỉ có thể là một kẻ thế mạng mà thôi."

Ninh Vinh Vinh phản bác:"Không đúng, ta có Thất Bảo Lưu Ly Tháp, là võ hồn phụ trợ mạnh nhất thiên hạ, không một ai có thể so sánh. Sao ngươi có thể so sánh ta với bọn họ được?"

Phất Lan Đức lãnh đạm:"Vì tâm của ngươi. Vì ngươi quá cao ngạo, luôn cho mình là rất cao. Đến phụ thân của ngươi cũng không dám nói hắn là độc nhất thiên hạ. Hắn chỉ là một hồn sư phụ trợ, nếu không có đồng bạn vĩ đại đi cùng thì bất kì một hồn sư nào cũng có thể gϊếŧ chết hắn. Mà ngươi, ngươi nghĩ với tính cách đó của ngươi sẽ có ai đồng ý làm đồng bạn bảo vệ phía trước cho ngươi sao?"

Ninh Vinh Vinh sửng sốt, nàng mặc dù từ nhỏ đã cô độc, tính cách có chút cổ quái nhưng lại rất thông minh, lời nói của Phất Lan Đức tuy rằng khó nghe nhưng nàng hiểu ý của Phất Lan Đức là đúng, nhất thời không biết nên phản bác ra sao.

=====================================================================================



*Xin lỗi mọi người nha bảo chiều viết mà giờ mới đăng, tối qua tui đã viết được một nửa rồi mà chả hiểu sao mọi lần không sao lần này mở ra thì phần viết kia lại bị xóa mất rồi lại phải viết lại từ đầu Q_Q. Chúc mọi người buổi tối tốt lành, đọc truyện vui vẻ nhé*