Chương 1: Trọng sinh trở về thời niên thiếu

Học viện Sử Lai Khắc,

Bên trong một căn phòng nhỏ, một thân hình béo mập giật mình tỉnh giấc.

“Trầm Hương không… đừng rời xa ta!”

Gào thét một tiếng đau xé lòng, cả người Mã Hồng Tuấn đều là mồ hôi. Lúc này khuôn mặt của hắn cực kỳ tái nhợt, hai mắt ẩn ẩn sự đau khổ, nước mắt tràn ra khiến Mã Hồng Tuấn trông cực kỳ bi đát.

“Hô hô hô…” Mấy giây sau, Mã Hồng Tuấn mới có thể bình tĩnh trở lại được nhưng giây tiếp theo hắn liền trợn mắt.

Liếc mắt nhìn xung quanh, bỗng nhiên Mã Hồng Tuấn trừng mắt thật to, cả người oong oong… hắn lẩm bẩm:

“Đây là học viện Sử Lai Khắc? Là ở hạ giới! Ta, ta… ta vậy mà trọng sinh!”

Mã Hồng Tuấn cực kỳ khϊếp sợ.

Sau đó hắn vội đi tới bên cửa sổ, quả nhiên bên ngoài là hoàn cảnh của Sử Lai Khắc mà hắn đã sinh sống nhiều năm. Mã Hồng Tuấn lau đi nước mắt, hai tay nắm chặt thì thào:

“Ta trọng sinh! Trầm Hương, nàng yên tâm đời này ta sẽ mang nàng lên thần giới! Chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc!”

Sau đó, hai mắt của Mã Hồng Tuấn lóe lên tia oán hận.

“Đường Tam! Ngươi cái cái gì cũng có. Vợ con đều tốt, thần cách cũng cao hơn ta! Ha ha ha…huynh đệ ta gặp nạn ngươi không chịu giúp! Ha ha… buồn cười! Kiếp này… ha ha… ta sẽ cho ngươi nếm trải đau khổ!”

Nghĩ tới Đường Tam sống thật tốt, còn hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thê tử Bạch Trầm Hương chết già. Hắn đã mở miệng xin giúp đỡ hắn thế nào lại từ chối, ha ha… tốt lắm! Thật là huynh đệ tốt của ta. Cả Đới Mộc Bạch nữa, còn tên mặt trắng Áo Tư Tạp nữa… các ngươi đều coi thường Mã Hồng Tuấn ta!

“Các ngươi đều phải trả giá đắt! Ta thề, ta thề sẽ đem các ngươi đạp dưới chân! Để các ngươi nếm trải sự tủi nhục, đau khổ mà ta đã trải qua ở kiếp trước!”

Lúc này, Mã Hồng Tuấn đã bị hận thù che đi. Hoàn toàn quên đi tình nghĩa huynh đệ đồng môn, một lòng chỉ muốn trả thù!

Bỗng lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ, Mã Hồng Tuấn nhíu mày sau đó nhìn thấy một nữ nhân đi vào.

Đó không phải là thê tử của hắn sao. Bạch Trầm Hương nàng sao lại ở đây?

Chợt Mã Hồng Tuấn nhớ ra, hắn là vì cứu nàng khỏi một tên Hồn Thánh của Vũ Hồn Điện mà bị thương. Mà Bạch Trầm Hương vì thế mới ở lại học viện Sử Lai Khắc chăm sóc hắn, hắn biết lúc này Bạch Trầm Hương đã bị hắn làm cho cảm động nhưng đời trước hắn dĩ nhiên ngu ngơ không hiểu chuyện, còn khiến nàng giận dỗi bỏ về Mẫn chi nhất tộc.

Nghĩ tới thê tử Bạch Trầm Hương của mình kiếp trước chết già ở đại lục đấu la trong lòng hắn đau nhói, ánh mắt dần trở nên kiên định.

Kiếp này, hắn phải tu luyện thật tốt sau đó đem nàng đi lên thần giới.