Chương 2

Vào ngày thứ hai, Ngô Nhạc liền đưa Sơ Đông đi bệnh viện. Suốt cả buổi sáng, anh ôm Sơ Đông chạy ngược ngược chạy xuôi trong bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe, một ngụm nước cũng không kịp uống. Khám sức khỏe xong, lại chạy vội xuống dưới lầu mua hai tô hoành thánh, sợ Sơ Đông sẽ đói.

Ngô Nhạc để phần của mình sang một bên, bưng một bát hoành thánh khác nóng hổi lên,

lâu lâu mới thổi một cái, xong mới cẩn thận đưa đến miệng Sơ Đông: "Nào, cẩn thận kẻo bỏng."

Sơ Đông nhìn anh một hồi mới chầm chậm mở miệng. Ngô Nhạc nói: " Quán hoành thánh này, lúc nhỏ ba rất thích ăn,cũng đã mở được mười năm rồi, thế nào, mùi vị không tồi đi."

Sơ Đông gật đầu, Ngô Nhạc lại đút cho cậu từng miếng, từng miếng một. Anh đút cho cậu một miếng, lại tự đút cho mình một miếng, ăn chậm hết nửa bát mì, Sơ Đông liền không ăn nữa. Ngô Nhạc ăn hết phần súp còn lại, sau đó mở một bát khác đã được làm đặt ở bên cạnh, hai miếng một nhanh chóng ăn xong. Sau khi ăn xong, anh thu dọn bộ đồ ăn và bát đũa vào túi ni lông, thấy Sơ Đông vẫn đang nhìn mình. Anh cười hiền từ nói: "Con với con trai của bạn ba lúc nhỏ rất giống nhau, đều không thích ăn cơm, đút một miếng mới ăn, không đút liền không ăn."

Ngô Nhạc đi vứt rác, vẫn như cũ, ôm lấy Sơ Đông. Quay lên lầu đợi kết quả. Thời gian đợi, anh kéo lại khóa áo cho Sơ Đông, chỉnh lại tay áo, sợ quần áo không vừa cậu sẽ lạnh. Bên cạnh có người đang nhìn, nói với anh: "Người ba này của cậu thật tỉ mỉ."

Ngô Nhạc tự nhiên đáp: "Con ruột tôi đấy."

Sơ Đông nghe được lời này, có chút giật mình.

"Cái chân này trong lần phẫu thuật trước đã không được xử lý tốt, mảnh vỡ ở vết thương cũng chưa được làm sạch. Con trai anh chưa từng nói rằng chân của nó rất khó chịu và đau sao?"

Ngô Nhạc không ngừng xin lỗi, bác sĩ đưa cho anh xem ảnh chụp chân và giải thích tình hình của chỗ bị cụt cho anh nghe từng chút một, đồng thời yêu cầu anh nhanh chóng làm thủ tục nhập viện cho con, đóng phí, chờ vài ngày nữa sẽ trực tiếp mổ.

Ngô Nhạc bận rộn hết nửa ngày mới ôm Sơ Nhạc vào phòng bệnh được sắp xếp. Y tá đến tiêm cho Sơ Đông thuốc chống viêm, Ngô Nhạc ngồi ở bên giường xem, vẻ mặt vừa lo lắng, vừa tự trách. Ông đuổi theo y tá hỏi về những điều cần chú ý, còn cẩn thận dùng điện thoại ghi lại. Sau khi y tá đi, Ngô Nhạc siết chặt chăn bông của Sơ Đông, như muốn nắm lấy bàn tay gầy guộc của cậu, nhưng lại không dám, chỉ có thể đưa tay lên xoa chân cậu một cách ngượng ngùng hỏi: "Bây giờ còn đau không?"

Sơ Đông nằm trên giường bệnh, ánh mắt có chút kỳ quái quan sát động tác của anh. Cậu nhìn xuống đáp: "Không còn đau nữa rồi."

Ngô Nhạc nghe vậy trong lòng rất khó chịu. Đứa nhỏ này từ lúc gặp mặt không nói được mấy câu, chân đau cũng không nói, đói hay no cũng không biểu hiện ra bên ngoài, một câu than vãn cũng không có. Sơ Đông càng yên tĩnh, hiểu chuyện như thế này, anh lại càng tụ trách. Hối tiếc vì con trai đã lớn như thế này, là một người cha mà giờ anh mới biết. Từ khi sinh ra đến năm mười lăm tuổi là thời thơ ấu và tuổi thanh xuân của một người mà anh đã bỏ lỡ đoạn thời gian trưởng thành của Sơ Đông, để con mình một mình ở một nơi khủng khϊếp như vậy. Ông thậm chí còn còn nghĩ đến việc nếu như Triệu Sảnh cả đời này không nói cho anh biết, Sơ Đông của anh sẽ cứ như vậy cả đời, chân đau, bị bỏ đói, bị lạnh, thậm chí có một ngày còn bị chết, không bao giờ được hưởng tình yêu, sự quan tâm mà nó nên có.

Tâm trạng của Ngô Nhạc khó mà bình tĩnh, nhất thời ngay cả đôi mắt cũng có chút đỏ lên. Ông không muốn để mặt yếu đuối này của mình trước mặt con cái, cố gắng ép buộc bản thân mình phải bình tĩnh lại, anh nghẹn ngào nói: "Ba đi... mua đồ, rất nhanh sẽ quay lại thôi."

Bước chân của anh gấp gáp, Sơ Đông nhìn bóng lưng anh khuất dần ngoài cửa, trong phòng chỉ còn lại những người xa lạ. Có người lén lút nhìn cậu, cậu làm như không thấy, ngồi ở trên giường bệnh màu trắng yên tĩnh như một bức tranh.

Người đàn ông nói rằng rất nhanh sẽ trở lại, nhưng đã hai tiếng trôi qua cũng không thấy đâu. Sơ Đông thức cả đêm, y tá đến rút kim rồi lại đi. Sơ Đông liền tựa người vào đầu giường, thân hình gầy gò chìm vào trong gối. Lông mi cậu rũ xuống, không biết đang nhìn cái gì, đang nghĩ gì, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên miếng dán tre mu bàn tay, chạm vào nó, nhẹ nhàng xé miếng dán truyền dịch và ném nó sang một bên, chăm chú quan sát những giọt máu nhỏ chảy ra từ mắt của những mũi kim hơi xanh trên cánh tay.

Có tiếng bước chân vội vã, Sơ Đông bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn ra phía cửa. Ngô Nhạc với ba bốn chiếc túi lớn nhỏ, mang theo một cơn gió đi vào. Ông vừa vào cửa, đôi mắt ngay lập tức nhìn về phía Sơ Đông. Sơ Đông nhìn thấy Ngô Nhạc đi đến bên giường, đặt hết túi lên đầu giường, thời tiết rất lạnh nhưng trán anh lại lấm tấm mồ hôi. Ông lấy hết sách trong cặp ra, hết cuốn này đến cuốn khác và đặt chúng bên gối của Sơ Đông. Có tiểu thuyết, bài luận, bài thơ, những câu chuyện linh tinh, tất cả đều không mỏng. Chúng chất thành đống trước mặt cậu. Ngô Nhạc và có gần mười cuốn sách.

"Nghe nói con thích đọc sách nên ba đến nhà sách ở trung tâm thành phố, đường hơi xa lại kẹt xe nên về muộn xin lỗi con." Ngô Nhạc nhìn Sơ Đông cười nói: "Ba không biết con thích đọc gì, ba đọc không nhiều, bình thường cũng không hay đọc sách, nên ba đã nhờ người bán hàng chọn giúp một số cuốn sách nổi tiếng, con nhìn cuốn này, cái gì mà Anna Nina, nghe nói rất hay."

Trong tay Sơ Đông bị anh nhét cho một quyển sách dày cộp, cậu cuối cùng cũng để lộ ra một chút dáng vẻ của một đứa trẻ, biểu cảm giật mình còn có chút mờ mịt. Cậu nhìn xuống cuốn sách trên tay, cái bìa cứng và nhẵn, khi mở tờ giấy ra, cậu ngửi thấy mùi mực mới, tốt và mùi gỗ thoang thoảng giữa các trang. Khác với những cuốn tiểu thuyết mỏng manh mà mà cậu xem trong cô nhi viện, những trang sách không được bảo quản cẩn thận, loang lổ vết dầu, ố vàng, đọc đi đọc lại cả trăm lần vẫn không có gì mới.

Ngô Nhạc nhìn Sơ Đông liên tục vuốt bìa sách, trên mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm. Nhưng anh nhanh chóng chú ý đến mu bàn tay của Sơ Đông, và vội vàng gọi y tá đến dán một miếng dán truyền dịch mới cho cậu. Ông cẩn thận vuốt ve mu bàn tay Sơ Đông, an ủi: "Cẩn thận một chút, lần sau đừng chậm vào nó."

Lòng bàn tay của Ngô Nhạc rộng rãi và ấm áp, bao phủ lên mu bàn tay gầy guộc lạnh lẽo của Sơ Đông, nhanh chóng làm ấm da thịt cậu. Sau đó, anh chợt nhớ ra điều gì, nhanh chóng lấy trong túi ra một chiếc hộp đựng điện thoại di động, mở nó ra, từ trong đó lấy ra một chiếc điện thoại di động mới, đặt vào lòng bàn tay Sơ Đông: "Thẻ điện thoại ngày mai ba sẽ đi làm, hai ngày nay ở bệnh viện nếu như buồn chán con có thể đọc sách, chơi điện thoại. Vừa lúc cửa hàng của ba không có việc gì, có thể ở đây chơi với con."

Ông lấy trong túi ra một chiếc cốc giữ nhiệt mới mua, rửa sạch rồi đổ nước nóng vào để Sơ Đông có thể uống bất cứ lúc nào. Ngô Nhạc ngồi bên giường cùng xem sách với cậu, nhìn giờ, lại chạy xuống dưới lầu mua bữa trưa, lần này anh quay lại rất nhanh, chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, anh đã về với hai hộp cơm, hai người ngồi đối diện nhau cùng ăn cơm.

Lần này, Sơ Đông ăn sạch cơm, ăn xong cậu ngồi trên giường yên lặng đọc sách, Ngô Nhạc ở bên cạnh, thỉnh thoảng rót nước cho cậu, bế cậu đi vệ sinh, đến bữa ăn thì xuống lầu mua đồ ăn, lần nào cũng không giống nhau.

Ông ở cạnh Sơ Đông mọi lúc mọi nơi, trong cửa hàng xảy ra chuyện gì anh cũng trì hoãn lại, Triệu Sảnh gọi điện anh cũng không tiếp. Sơ Đông mới chuyển động một chút, liền vội vàng đứng dậy hỏi cậu có khó chịu không. Người khác nhìn cũng lạ, chưa từng thấy người cha nào quan tâm đến con trai mình như vậy. Đến cả Sơ Đông cũng có chút mất tự nhiên. Ông có việc bận thì có thể đi xử lý, không cần phải luôn ở cạnh chăm sóc cậu.

Ngày Sơ Đông phẫu thuật, cũng là ngày có báo cáo kết quả khám sức khỏe của cậu. Bác sĩ nói với Ngô Nhạc rằng đứa trẻ có sức khỏe không tốt, khả năng miễn dịch kém, dễ bị viêm nhiễm, thiếu dinh dưỡng, thiếu máu và mắc một số bệnh về dạ dày. Khi nói đến giới tính của Sơ Đông, kết quả khám sức khỏe cho thấy đặc điểm nam rõ rệt hơn đặc điểm nữ, tuy có tử ©υиɠ nhưng không có khả năng sinh sản, cửa âʍ đa͙σ cũng hẹp hơn phụ nữ bình thường, và đặc điểm ngoại hình là nam nhiều hơn.

Bác sĩ kê một ít thuốc bắc Ngô Nhạc mang về bồi bổ cơ thể cho Sơ Đông, đợi ở bên ngoài phòng thuốc, Ngô Nhạc tập trung đọc báo cáo kết quả, nhớ lại bác sĩ nói Sơ Đông chỗ này có vấn đề, chỗ kia cũng có vấn đề, cuối cùng nói cậu khi mới sinh ra đã có thể trạng kém, sau này không được nuôi dạy đúng cách, thậm chí không theo kịp chế độ dinh dưỡng cơ bản.

Ngô Nhạc cầm lấy thuốc đông y, vừa lúc cuộc phẫu thuật của Sơ Đông cũng có kết quả. Châm của cậu lại lần nữa bị mổ ra, đang được quấn bằng lớp băng gạc dày, cậu vẫn còn đang ngủ, cả người được phủ tấm chăn bông, mắt nhắm lại. Lông mi đen phủ lên làn da trắng tuyết, hơi thở nhè nhẹ. Cậu nằm trên giường giống như một thiên sứ bé nhỏ, chỉ cần mở mắt ra sẽ làm cho cuộc sống trở lên bừng sáng.

Ngô Nhạc ngồi xuống bên giường, nắm lấy những ngón tay gầy guộc của cậu, những ngón tay thô ráp bao phủ , cọ xát vào mu bàn tay lạnh lẽo dưới lòng bàn tay hết lần này đến lần khác. Chỉ có như vậy anh mới có cơ hội ngắm nhìn khuôn mặt của Sơ Đông, từ lông mày đến đôi môi, cẩn thận như muốn khắc ghi mọi thứ vào trong tim, so với những thứ khác, càng mạnh mẽ hơn.

Sơ Đông lớn lên rất đẹp, công thêm giới tính lưỡng tính tròn giới tính của cậu, Ngô Nhạc khô có thể khống chế bản thân không nghĩ tới việc ngày trước Sơ Đông bị bắt nạt, thậm chí bị xúc phạm khi không có gia đình che chở bảo vệ, khó có thể kìm chế được lửa giận đang bùng lên trong ngực. Cuối cùng không có chỗ để phát ra, chỉ có thể khiến bản thân anh càng thêm đau đớn.

Lúc Ngô Nhạc tỉnh lại, mới ý thức được mình thϊếp đi từ bao giờ, anh nhìn lên thì thấy Sơ Đông đã tỉnh lúc nào không hay, đang nằm trên giường nhìn mình. Ngô Nhạc phát hiện Sơ Đông luôn nhìn mình như vậy, mở to một đôi mắt đẹp như chú nai nhỏ nhìn anh không chớp, tựa hồ rất thích thú với chuyện lạ, lại không muốn tùy tiện lại gần nên từ xa im lặng quan sát. Ngô Nhạc thấy mình vẫn còn đang nắm tay cậu, những giọt mồ hôi từ lòng bàn tay thấm đẫm những ngón tay của Sơ Đông, anh mới vội vàng buông tay ra, cúi người chạm vào máu tóc cậu: "Có chỗ nào khó chịu không?"

Sơ Đông nói: "Không có."

"Chân thì sao? Chân có đau không?"

"Không đau."

Ngô Nhạc mang nước đến cho cậu, Sơ Đông uống từng ngụm nhỏ. Nằm viện vài ngày, Ngô Nhạc tình cờ phát hiện ra Sơ Đông rất thích uống loại nước ép trái cây ngọt, có một lần Ngô Nhạc mua cho cậu ly nước cam, cậu liền cúi đầu nghiêm túc uống một hơi, thỉnh thoảng còn liếʍ liếʍ tép chanh còn sót lại ở miệng cốc. Ăn cơm khiến người ta lo lắng vậy mà uống nước cam lại uống nhanh như vậy, cái miệng nhỏ hồng hồng. Sau đó anh mua cho cậu các loại nước ép khác nhau, cậu đều rất thích uống.

Ở bệnh viện nửa tháng, Sơ Đông cuối cùng cũng được xuất viện. Ngô Nhạc vui vẻ chở cậu về nhà, ôm Sơ Đông lên lầu, khi đến cửa nhà thì anh nói với Sơ Đông: "Ba đã chuẩn bị cho con một bất ngờ."

Ông mở cửa bước vào phòng, trong phòng khách có một chiếc xe lăn mới tinh. Ngô Nhạc đặt cậu vào xe lăn, giúp cậu điều chỉnh lại tư thế để cậu thoải mái: "Ba đã đi thử ở mấy cửa hàng rồi, vẫn là loại xe lăn này là thoải mái nhất, cũng có thể tự đẩy bánh xe." Ông giành cả ©ôи ŧɧịt̠ để nói về cách sử dụng chiếc xe lăn này , sau đó lấy ra một chiếc gậy từ một chiếc túi bên cạnh tay vịn xe lăn và kéo nó ra. Hóa ra nó là một chiếc nạng có thể co giãn và gấp lại được. Ông đặt chiếc nạng vào tay Sơ Đông : "Nếu ngồi xe lăn mệt rồi, muốn đứng dậy đi lại thì có thể sử dụng cái nạng này."

Ngô Nhạc đẩy Sơ Đông đi vòng quanh nhà từ phòng khách đến phòng ngủ, sau đó ra ban công, vừa cười vừa hỏi: "Có phải rất thuận tiện không?"

Sơ Đông nhìn anh còn vui mừng hơn cả chính mình, cũng cong miệng mỉm cười đáp: "Vâng, rất tiện."

Ngô Nhạc thấy cậu cười, ngay lập tức giống như một người ba ngốc nghếch, đứng yên tại chỗ ngẩn người, cuối cùng nhớ lại mình phải nói gì. Ông vào phòng cầm ra một đống túi lớn túi nhỏ, từ trong túi lấy ra chiếc áo len , áo bông, quần giày mới mua, chân tay lúng túng bày ra trước mặt cậu nói: "Ba muốn mua quần áo mới cho con, nhưng lại không biết mua cái gì mới tốt, đặc biệt đi hỏi vợ của một người bạn, con xem, đây đều là bọn họ chọn cho con đấy, đợi con ở nhà nghỉ ngơi mấy hôm, ba lại đưa con đi chợ mua, muốn mua cái gì thì mua cái đó. Bọn họ nghe nói ba đưa con về, muốn gặp con, lại sợ con không quen nên từ chối."

Ngô Nhạc nói đến đây, bỗng nhớ ra gì đó, cẩn thận nhìn sắc mặt Sơ Đông nói: "Con đừng sợ, đó là một người bạn thân của ba, người đó và ba có quan hệ rất tốt, người đó sẽ không nói lung tung, cũng sẽ không có ai làm phiền con cả."

Ngô Nhạc luyên thuyên một hồi, không có ngừng lại, dường như đem tất cả những điều mà trước đây chưa nói nói ra hết với Sơ Đông. Sơ Đông ngồi trên xe lăn, ngoan ngoãn lắng nghe, thỉnh thoảng dõi theo động tác của anh, xem xét biểu cảm trên khuôn mặt anh.

"Quần áo."

Ngô Nhạc nói chuyện một hồi, nhìn về phía Sơ Đông. Cậu cũng cũng nhìn anh, đôi mắt đẹp dịu dàng hơi hơi cong lên: "Rối tung hết lên rồi. Để con xếp lại cho."

Ngô Nhạc đột nhiên nhận ra quần áo đều loạn hết lên, tất cả lộn xộn chất đống trên ghế sô pha. Sơ Đông đẩy xe lăn qua, cúi người nhặt một chiếc áo lên lên, đặt lên đùi bắt đầu gấp. Ngô Nhạc cuối cùng cũng yên tĩnh lại, ngồi xuống bên cạnh nhìn Sơ Đông kiên nhẫn gấp hết lại quần áo, đặt lên ghế sô pha.

Ông chỉ nhìn dáng vẻ Sơ Đông gấp quần áo, sống mũi cao bóng loáng, môi đỏ hơi cong, nhìn thấy cậu cuối cùng cũng ngồi xuống trước mặt mình, trong lòng cũng dần dần bình tĩnh lại. Đứa con mới nhận lại của anh, đứa bé quý giá nhất trong cuộc đời anh, từ nay về sau, anh sẽ không để nó phải chịu bất cứ tồn thương nào nữa, anh nơi che mưa chắn gió cho cậu.

Ngô Nhạc nóng lòng muốn trao tất cả mọi thứ cho cậu để bù đắp tất cả những tiếc nuối mà họ đã bỏ lỡ.

Vào buổi tối, Ngô Nhạc đến một cửa hàng súp gần tiểu khu, mua về một tô súp xương cho Sơ Đông, giục cậu uống thêm vài ngụm. Lúc đi tắm, anh vẫn bế Sơ Đông vào phòng tắm, kê thêm một chiếc ghế đẩu nhỏ để cậu tự tắm.

Ông vừa mới đứng dậy đã bị một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt. Ngô Nhạc quay đầu lại, thấy Sơ Đông ngẩng đầu lên nhìn anh nói: "Có thể giúp con được không?"

Ngô Nhạc có chút không tin, ngồi xuống: "Trước đây không phải con cũng có thể tự mình tắm sao?"

Biểu cảm của Sơ Đông có chút ủ rũ: "Vẫn không tiện cho lắm."

Ngô Nhạc hiểu ra, trước đây Sơ Đông luôn không cho anh tắm rửa thay quần áo cho, nhất định là trong lòng vẫn còn mâu thuẫn, còn có chút sợ anh. Bây giờ cậu đã nguyện ý tiến thêm một bước, trong lòng Ngô Nhạc nhất thời rất vui vẻ. Ông liền đổi dép lê đi vào, ngồi xổm trước mặt Sơ Đông: "Không vấn đề gì, ba giúp con tắm."

Sơ Đông cười ngoan ngoãn, trên má hiện ra lúm đồng tiền nhỏ. Cậu ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ bằng gỗ, dùng ánh mắt ấm áp nhìn Ngô Nhạc, ngón tay trắng nõn chạm vào chiếc cúc áo sơ mi đầu tiên rồi nhẹ nhàng cởi ra.

Cổ áo được mở ra, để lộ xương quai xanh trắng nõn, mảnh mai, ở giữa xương quai xanh có một cái hố tròn hơi lõm vào, đường gân mỏng manh màu xanh nhạt ẩn dưới lớp da, giống như những cọng lông cừu nhỏ được phác họa bằng bút, Sơ Đông cởi từng cúc áo một, động tác chậm rãi, từ ngực đến bụng từ từ hiện ra trước mắt Ngô Nhạc, cậu cởϊ áσ sơ mi ra, bờ vai mỏng manh, trắng tuyết như con bướm trắng yên lặng trước bông hoa, chiếc áo tuột khỏi khuỷu tay để lộ vòng eo thon nhỏ, mềm mại.

Từ đầu đến cuối, đôi mắt của Sơ Đông đều đặt lên người Ngô Nhạc, như một chú đom đóm lạc trong sương mù trong khu rừng âm u, vừa giống như bông hoa rực rỡ duy nhất trên mảnh đất cằn cỗi, dẫn dắt khách du lịch để tìm hiểu. Chiếc áo rơi trên nền gạch, cơ thể trần trụi của cậu mờ ảo dưới ánh đèn vàng ấm áp của máy sưởi nhà tắm. Từ mái tóc đến ngón tay đều bóng loáng. Cậu nhìn thấy gương mặt của Ngô Nhạc nhất thời hiện vẻ luống cuống, xấu hổ, giống như chưa nghĩ đến việc sẽ nhìn qua cảnh này.

Nhưng Ngô Nhạc nhanh chóng phản ứng lại, anh sợ Sơ Đông lạnh, cẩn thận giữ lấy lưng cậu, giúp cậu cởϊ qυầи. Sau đó cầm vòi hoa sen xả nước để kiểm tra nhiệt độ trước mới bắt đầu tập trung vào việc tắm rửa đầu đông. Tay anh rất to, lòng bàn tay thô ráp, chần chừ không biết dùng lực thế nào cho phù hợp, chỉ có thể vụng về tắm cho cậu , sau đó tắt vòi hoa sen, bóp sữa tắm xoa lên người cậu.

"Nếu đau thì nói nhé, lực tay của ba lớn. Đây là lần đầu tiên tắm cho một đứa trẻ ở độ tuổi của con, sợ không khống chế được nặng nhẹ." Ông ngồi xổm trước mặt Sơ Đông giúp cậu rửa bắp chân, chuyên tâm xoa sữa tắm lên từng ngón chân để rửa sạch hơn. Ông đã cố gắng khống chế lực tay, nhưng vẫn làm chân Sơ Đông đỏ lên. Nhưng Sơ Đông cũng không quan tâm, cậu chỉ chăm chú nhìn đỉnh đầu đang xoay đi xoay lại của anh, nhìn gấu quần của anh bị nước làm cho ướt đẫm, trên mặt còn dính thêm chút bọt sữa tắm, nhìn có chút buồn cười.

Ngô Nhạc bắt đầu rửa từ ngón chân đến bắp chân, đầu gối, đầu ngón tay chạm vào vùng da thịt mềm mại nhất ở đùi, Sơ Đông đến cả xương dường như cũng rất mềm, dường như chỉ cần chạm nhẹ đến là sẽ bị gãy. Ngô Nhạc kinh ngạc rút tay lại, tiếp tục tiến thêm một chút nữa sẽ chạm vào chỗ sâu trong đùi. Chân Sơ Đông hơi khép lại, để lộ ra một khe nhỏ như có như không, bị bọt che đi một chút. Nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ màu đỏ nhạt giữa hai chân bị chôn vùi giữa da thịt trắng nõn của cậu, càng xuống dưới càng chìm vào bóng tối.

Ngô Nhạc nhất thời không biết để mắt vào đâu. Ông ho nhẹ một tiếng, đứng dậy và đi vòng ra phía sau Sơ Đông, lúng túng nói: "Ba giúp con kỳ lưng, con tự mình kỳ lại lần nữa cho sạch."

Dòng nước ấm từ từ chảy trên lưng Sơ Đông. Cậu say sưa nhìn nước dưới chân cuốn theo bọt xà phòng từ từ chạy xuống cống. Nhớ đến vành tai đỏ ửng của Ngô Nhạc vừa rồi, không biết nên nhìn ở đâu, giống như một con gấu lớn ngốc nghếch với cái đầu trắng thẳng tắp, không biết che giấu kiểu gì cho tốt.

Khóe miệng cậu nhẹ nhàng nhếch lên, cậu mỉm cười.

Sau khi tắm xong, Ngô Nhạc giúp Sơ Đông mặc quần áo rồi ôm cậu lên giường. Đầu đông, ta nằm ở trên giường nhìn anh, thanh âm nhỏ nhẹ: "Có thể ở lại với con không?"

Ngô Nhạc ngay lập tức ngồi xuống: "Đương nhiên là có thể, buổi tối sẽ ngủ cùng con nữa."

Sơ Đông lấy một quyển sách bên gối đưa đến trước mặt anh: "Con muốn nghe người đọc sách."

"Đọc sách...ba đọc không hay lắm."

"Không sao." Sơ Đông nói, mỉm cười với anh, kéo chăn che lên bờ vai mình, đôi mắt to chớp chớp nhìn anh, dáng vẻ chuẩn bị sẵn sàng nghe kể chuyện. Ngô Nhạc hết cách, trỏ có thể miễn cưỡng mở sách ra, dựa theo đoạn mà ngón tay cậu chỉ, bắt đầu đọc từng từ một.

Ông đọc một cách khó khăn, thỉnh thoảng có chỗ nào không hiểu sẽ dừng lại, cau mày lẩm bẩm một mình một lúc lâu rồi mới tiếp tục đọc. Sơ Đông nằm nghiêng đối diện với anh, dường như rất nghiêm túc nghe câu chuyện, thỉnh thoảng nhìn vẻ mặt của Ngô Nhạc lúc dừng lại hay bị vấp thì nở nụ cười.

Không biết qua bao lâu, anh đọc đến nỗi cảm thấy cả người buồn ngủ, anh ngáp một cái, đặt quyển sách xuống mới thấy Sơ Đông đã ngủ từ bao giờ, hơi thở đều đều lên xuống giống như chú mèo trắng nhỏ nằm trong chăn bông. Ngô Nhạc đặt sách xuống, nhìn Sơ Đông hồi lâu, một lúc lâu mới dè dặt vươn tới, trân trọng đặt lên trán cậu nụ hôn , sau đó đứng dậy rời đi, lặng lẽ đem cửa phòng.

Trong bóng đêm, Sơ Đông lặng lẽ mở mắt.