Chương 1

Cuối tháng bảy, Hải Thành chính thức bước vào cái nóng của mùa hè, bức xạ nhiệt đập vào mặt, nhiệt độ không khí nóng đến mức như có thể nướng chín người ta.

Trong con hẻm nhỏ cách đó không xa, năm sáu tên ăn mày nhỏ luân phiên nhau cướp thức ăn thừa bị người ta ném trên mặt đất giống như sói đói vồ mồi vậy, thậm chí còn không tiếc đánh nhau loạn thành một đống.

Ngược lại với những đứa trẻ đó…

Dựa vào bức tường bên cạnh, một tiểu loli ăn mặc rách rưới trông có vẻ trầm tĩnh ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Thật ra cô bé đã ngây người một lúc lâu rồi.

Trên trán liên tục rịn mồ hôi vì nóng bức nhưng bé cũng không quan tâm lắm.

Lục Lê ngồi dưới đất, mở đôi mắt to đen nhánh, hàng lông mi rũ xuống thật dài, kinh ngạc nhìn bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu của mình, vẻ mặt trống rỗng…

Rất lâu sau, bé mới chần chừ đưa một đầu ngón tay trái ra, cẩn thận chọc chọc lên tay phải của mình…

Cảm xúc da thịt mềm nhũn, ú thịt, còn có nhiệt độ cơ thể mà con người nên có nữa.

Ấm ấm áp áp…

Không hề lạnh băng giống như loài cá…

Đôi mắt ngọc lưu ly của Lục Lê thoắt cái sáng bừng lên, dường như có chút không thể tin nổi, hai tay bỗng dưng ôm lấy cái miệng nhỏ của mình.

“Trời ơi! Mình mình mình…mình thật sự lại biến thành con gái của cha rồi!”

“Mình đầu thai thành công rồi!”

Cuối cùng cũng không còn là một con cá mặn nữa rồi!

Mẹ của Lục Lê là tộc trưởng tộc Cá Chép, cho nên sinh ra Lục Lê là một tiểu công chúa của tộc Cá Chép.

Vận may của bản thân tốt đến bùng nổ.

Nhưng quả thật bé chính là một con cá mặn, mỗi ngày không làm cái gì cả, chỉ thích nằm trên lưng người cha Lang Vương của bé ngủ.

Một ngày nào đó, bé tìm cha khắp nơi trên Thiên giới nhưng lại không tìm thấy đâu, mẹ nói cho bé biết, cha có việc tạm thời đi đến thế giới khác rồi, phải qua mấy năm nữa mới trở về.

Tiểu Lục Lê thân làm chân chó cho cha sao có thể chờ lâu như vậy được, lại nghe nói rất có thể cha sẽ gặp nguy hiểm trong cái thế giới kia, lúc đó lại càng đứng ngồi không yên!

Vì vậy bé gạt mẹ, tìm tất cả các cấm thuật ở trên Thiên giới, trăm phương ngàn kế đầu thai, chính là muốn trở thành con gái của cha Lục Quân Hàn lần nữa.

Nhưng lần nào đầu thai bé cũng biến thành cá, lần nào cũng biến thành cá!

Bé đã đầu thai 25 lần rồi, thế mà chưa một lần nào thành người cả!

Lục Lê suýt thì tức giận phát khóc.

Cho tới sau này, bé mới phát hiện, cha bé ở thế giới này căn bản không có vợ, đương nhiên cũng sẽ không có con, bé cũng không đầu thai được.

Càng tìm hiểu sâu, cha bình thường ngoại trừ làm việc thì vẫn là làm việc.

Cha luôn tỏ vẻ lạnh lùng đối với phụ nữ và trẻ con, không có một chút tình người nào, cũng không có một chút nhiệt độ.

Nhưng Lục Lê không nhụt chí.

Cứ đợi nhiều năm như vậy, bé thật sự bắt được cơ hội rồi!

Đáng tiếc, vất vả lắm bé mới đầu thai được thành người, thành con gái ruột của cha, muốn nhìn xem thử mẹ ruột của mình trông thế nào, nhưng pháp lực của Lục Lê không đủ.

Không chỉ không thấy được hình dáng của mẹ, thậm chí, trong hai ba năm đầu được sinh ra, bé không có một chút khác biệt gì với trẻ con bình thường cả, đầu óc trống rỗng như một tờ giấy trắng, chỉ số IQ cũng không cao.

Cho đến bây giờ, pháp lực của bé chậm rãi khôi phục, bé mới dần dần nhớ lại những chuyện trước kia.

“Thật sự quá gian nan rồi!”

“Làm con của cha thật sự quá gian nan!”

Lục Thế nhớ lại đoạn đường đầu thai gian khổ mà chua xót trong lòng, bàn tay nhỏ bé nhịn không được hung hăng đấm lên đất.

…Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những thứ này.

Cô bé nhỏ trở mình bò dậy từ dưới đất, cũng không suy nghĩ nhiều đến việc tại sao mình lại xuất hiện ở đây nữa, không nói hai lời, nhấc hai chân nhỏ nhắn ngắn ngủn, vẻ mặt lo lắng chạy ra ngoài con hẻm nhỏ.

Bé nhất định phải nhanh chóng tìm được cha.

Bé biết thế giới này là một thế giới trong một quyển sách.

Bé đã đọc xong quyển sách đó rồi, cha bé nằm trong một nhân vật phản diện, lại còn là nhân vật phản diện xấu nhất và cũng chết thảm nhất!

Rất nhiều người không thích cha, bên cạnh cha lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.

Cho nên…

Bé phải nhanh chóng tới bảo vệ cho cha mới được!

Những người kia đừng hòng bắt nạt đươc cha!

Cô bé con non nớt hung dữ, bước chạy càng không thể đỡ được.

Nhưng mà, vừa ra khỏi con ngõ âm u ẩm ướt đó, ánh mặt trời không chút nể mặt chiếu thẳng lên trên da, Lục Lê như bị phỏng, lập tức rụt trở về.

Khí thế nhất thời hạ từ 1m8 xuống 1m4…

Không ổn không ổn rồi, đi ra ngoài dưới cái ánh mặt chói chang như vậy, quá ngược đãi loài cá!

Thấy không ai chú ý tới nơi đây, Lục Lê đảo con mắt đen trắng rõ ràng, bỗng dưng hóa thành một con cá chép đỏ, đạp nước hai cái, vυ"t ngay vào con sông bên cạnh.



Bảy giờ tối.

Biệt thự Lục gia.

Nhóm người làm nữ và nhóm vệ sĩ xếp hàng chỉnh tề thành hai hàng đứng trước cửa lớn, cùng đợi thiếu gia của bọn họ đến.

“Brum…”

Không bao lâu sau, một chiếc xe thương vụ hạng sang thân dài chạy nhanh đến, xuyên qua cánh cổng sắt lớn màu đen khắc hoa, cuối cùng vững vàng dừng trước mặt bọn họ.

Quản gia mặc áo bành tô vội vàng bước từ trên bậc thang xuống, mở cửa xe cho anh.

“Lục thiếu…”

Đập vào mắt đầu tiên là một đôi chân thon dài được bao bọc bởi chiếc quần tây thẳng thớm, tiếp theo là ngón tay thon gầy tái nhợt, khớp xương rõ ràng giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Ngay sau đó là khuôn mặt anh tuấn khiến những người trong Hải Thành hầu như không ai là không biết.

Người đàn ông ung dung bước từ trên xe xuống, thân hình thon dài cao ngất lặng lẽ đứng trước xe, nhàn nhạt quét mắt nhìn, đường nét khuôn mặt vừa trầm ổn lại lạnh lùng.

Ánh mắt đen kịt sâu thẳm, chỉ đứng ở đó, toàn thân tỏa ra sự uy hϊếp và áp bức nồng nặc, sâu không lường được, giống như một bậc đế vương.

Chỉ vẻn vẹn một cái liếc mắt cũng đã khiến người ta khϊếp sợ, không dám nhìn nhiều hơn nữa.

Toàn bộ quá trình, tất cả mọi người đều nín thở cúi đầu, không dám nói nhiều hơn một câu.

“Hội trường bữa tiệc đã bố trí xong chưa?”

Lục Quân Hàn đứng tại chỗ, thong thả cởi bao tay trắng, vẻ mặt lãnh đạm đưa cho quản gia.

“Đã bố trí xong dựa theo yêu cầu của ngài.” Quản gia thấp giọng cung kính nói: “Bây giờ cũng chỉ thiếu bỏ đàn cá chép đỏ mới vào hồ nước thôi."

Cá chép đỏ là con vật biểu tượng ở Hải Thành, càng tượng trưng cho may mắn.

Người nhà có tiền chỉ cần có năng lực cũng sẽ xây nên một cái hồ nước trong nhà, bên trong đặc biệt nuôi một đàn cá chép đỏ, vừa có thể ngắm lại vừa có thể tích cóp vận may.

Lục Quân Hàn không mê tín như vậy, cũng không tin phong thủy, cho nên anh nuôi thuần túy chỉ để ăn.

Thật vậy đấy, đàn cá trước đã ăn xong rồi, bây giờ thì mua thêm một đàn cá mới.

Quản gia nhìn Lục Quân Hàn, thấy anh không có ý gì là trách y làm việc không tốt thì thở phào nhẹ nhõm, vội vã chỉ huy nhóm người mang đàn cá chép đỏ mới bỏ vào hồ nước.

Rất nhanh, đàn cá chép đỏ bao phủ toàn bộ hồ sen, trông rất vui vẻ.

Nhưng mà đúng lúc này…

Một giọng nói non nớt thánh thót bỗng dưng phát ta từ nơi đó…

“Cha ơi!”

Âm thanh này quá rõ ràng vang dội, quá thanh thúy, cực kỳ có lực xuyên thấu, chính xác không lầm vang lên bên tai của mỗi người!

Vẻ mặt vốn dĩ bình tĩnh của quản gia bỗng chốc thay đổi, y nhìn xung quanh, nhìn thế nào cũng không thấy người.

Rốt cuộc cái tên vệ sĩ nào không sợ chết, thế mà lại dẫn con đến trong giờ làm việc như thế?

Trong Hải Thành này, không ai là không biết Lục thiếu ghét trẻ con nhất, thậm chí anh còn cho rằng, trẻ con còn phiền phức hơn cả phụ nữ.

Hơn nữa dẫn đến thì thôi đi, còn để đứa bé xuất hiện trước mặt Lục thiếu nữa chứ, thật sự không muốn sống nữa sao?

“Con cái nhà ai, còn không mau đưa nó đi đi!"

Biệt thự quá lớn, quản gia nhìn mấy lần cũng không tìm được người, dứt khoát không tìm nữa, quay đầu lập tức rống lên một tiếng với đám vệ sĩ đang đứng yên kia.

Đồng thời y hốt hoảng nhìn một bên mặt không cảm xúc của Lục Quân Hàn.

“Lục thiếu, lần này tôi quản người làm không nghiêm, tôi tình nguyện chịu phạt…”

Người đàn ông lại dường như không nghe thấy, hờ hững nghiêm mặt, đi thẳng về phía trước, ngay cả mắt cũng không liếc nhìn bọn họ một cái.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Lời nhắn nhủ:

1. Toàn văn rất ngọt, nữ chính sẽ không chịu ấm ức, bởi vì nữ chính giống như lời giới thiệu vậy, là chân chó nhỏ của cha, sau này sẽ trở thành vật cưng chiều của nhóm ông lớn, người bên cạnh đều yêu bé.

2. Bản thân nữ chính là cá chép, vận may tốt đến bùng nổ, người đi theo bên cạnh sẽ có vận may, hơi dị năng, không logic.

3. Ở Thiên giới, Lục Quân Hàn cũng là cha ruột của Lục Lê, biết cha sẽ gặp nguy hiểm, bé mới chạy theo vào thế giới trong sách.

Đừng hỏi cha vì sao lại chạy vào trong sách, sau này sẽ nói.

Mẹ trên Thiên giới và mẹ sinh ra Lục Lê ở thế giới này là cùng một người! Cùng một người!