Chương 10: Phiền không chịu nổi.

Hiện giờ gần 50 tuổi, bà cũng không định kết hôn nữa, sinh con cũng không phù hợp, hơn nữa bà đã quen với cuộc sống độc thân, chi bằng cứ tiếp tục vừa làm cha vừa làm mẹ của Lục Quân Hàn, lúc rảnh rỗi thì giục anh kết hôn.

Biểu cảm Lục Quân Hàn không chút gợn sóng, anh nhẹ nhàng bâng quơ đá quá bóng trở về phía đối phương:

“Vậy đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa, cô muốn cháu trai như thế nào trong đó đều có, chơi chán còn có thể đổi đứa khác, không phải rất tốt sao?”

“…”

“Còn việc gì nữa không?”. Lục Quân Hàn nhìn thời gian: “Không có việc gì thì con cúp máy đây.”

Tống Thanh Uyển cảm thấy sớm muộn gì bà cũng bị thằng nhóc thúi này làm cho tức chết, giọng nói mang theo lửa giận hừng hực: “Con có tin cô thật sự nhặt một đứa từ trong vô nhi viện về cho con không!”

Tống Thanh Uyển biết anh ghét trẻ con bao nhiêu, nếu đi nhận nuôi một đứa, bà có thể đáp trả sự chán ghét và buồn nôn của anh.

Lục Quân Hàn nhíu mày: “Tùy cô, cô thấy vui là được, chỉ cần cô không ngại, nó sẽ là người của nhà họ Lục.”

“…”

Cái Tống Thanh Uyển muốn chính là huyết mạch của nhà họ Lục, mà thứ này sao có thể kiếm được trong cô nhi viện.

Mà nếu thật sự nhặt một đứa về…

Bà còn phải đề phòng đứa bé kia có tâm tư xấu xa gì hay không, có nhắm vào tài sản của nhà họ Lục hay không, sau này Lục Quân Hàn sinh ra một đứa, hai anh em nó ở chung như thế nào?

Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy phiền phức.

Cuối cùng, bà tức giận cúp điện thoại.



Bóng dáng của Lục Lê tuy nói đã đi khuất bóng, nhưng trên thực tế, bé không hề rời đi.

Bé len lén trốn sau bức tượng sư tử ở cổng biệt thự, bức tượng rất lớn, bé trốn ở phía sau, hoàn toàn không bị ai phát hiện.

Lục Lê chống cái đầu nhỏ, mấp máy cái miệng xinh, suy nghĩ vô cùng lạc quan.

Ngộ nhỡ cha hối hận, cần bé thì sao?

Cho nên bé không được đi quá xa.

Đương nhiên, Lục Lê không ngờ suy nghĩ của mình lại chuẩn như thế, Lục Quân Hàn thật sự có chút hối hận.

Tất bật cả một ngày, lại bơi lâu trong nước, Lục Lê đã sớm mệt rã người, chui chui trốn trốn, thế là chìm vào giấc say nồng lúc nào không hay.

Không bao lâu sau, Tống Thanh Uyển bước từ trên xe xuống.

Bà mặc váy dài màu đen, tóc búi cao gọn gàng, khuôn mặt không có bất cứ một nếp nhăn nào của tuổi già, ngược lại còn trông xinh đẹp và đoan trang.

Toàn thân bà đều toát lên khí thế của một nữ cường nhân, giày cao gót màu đen giẫm lên đất phát ra những âm thanh thanh thúy.

Vệ sĩ đi theo bên cạnh bà tinh mắt thấy: “Tống tổng, bên kia hình như có một đứa bé.”

“Đứa bé?” Bà nhíu mày: “Ở đâu?”

Đây là bữa tiệc do Lục gia tổ chức, bà không cho phép xảy ra bất cứ một sự cố nào.

“Đang ở phía sau bức tượng sư tử.”

Tống Thanh Uyển nhíu mày lại, đi qua đó.

Khá lắm, thật sự có một đứa bé.

Còn là một bé gái rất xinh đẹp.

Bé mặc một chiếc váy công chúa màu xanh nhạt, chiếc váy trông được cắt may vô cùng công phu và đắt giá.

Hình như bị gió đêm thổi qua có chút lạnh, thân thể nhỏ bé hơi co ro, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, nhẹ nhàng hô hấp, mi mắt rũ xuống thành một cái bóng run nhè nhẹ.

Làn da lộ ra bên ngoài như tuyết trắng.

Giống như một tiểu thiên sứ không cẩn thận rơi xuống trần gian vậy.

Gương mặt đó…trông, khá là quen.

Tống Thanh Uyển híp con mắt lại.

Rốt cuộc đã từng gặp ở đâu…

“Thật là đáng yêu…”

Trợ lý nhịn không được lên tiếng: “Đây là con cái nhà ai? Sao lại chạy đến đây?”

“Không chừng là ham chơi, không cẩn thận chạy đến đây”.

Vệ sĩ nói.

Tống Thanh Uyển nghĩ không ra là mình đã thấy gương mặt này ở đâu, nhìn lại thì thấy một bé gái yếu ớt nhu nhược, khuôn mặt bà lạnh lẽo không có một chút thiện cảm nào.

Bà thấy phiền nhất là những đứa nhóc khóc lóc sướt mướt này.

Khi còn bé, bà thích Lục Quân Hàn nhất, là con trai đánh như thế nào đi nữa cũng luôn cứng rắn, không khóc không nháo, thông minh còn rất mạnh mẽ, rất giống với tính cách hiếu thắng của bà.

Còn với mấy cô bé như Lục An Nhiên, mặt bà hơi trầm xuống là đã bị dọa sợ phát khóc, sau đó cả ngày đều không trở lại bình thường.

Phiền không chịu nổi.

Bà tỏ vẻ ghét bỏ, lạnh giọng phân phó: “Đi hỏi xem là con cái nhà ai mất tích, bảo bọn họ nhanh chóng qua đây đưa nó đi!”

Trợ lý biết bà thấy phiền những bé gái này nhất, vội vàng nói: “Vâng, tôi lập tức đi ngay!”

Có lẽ bị bọn họ làm ồn, mi mắt bé gái run rẩy, yếu ớt tỉnh lại.

Hồi trước Tống Thanh Uyển là một người phụ nữ mạnh mẽ oai phong, bây giờ tuy già rồi, nhưng khí thế không những không giảm mà lại còn tăng, toàn thân màu đen tỏa ra hơi lạnh áp đảo.

Phía sau còn có một người vệ sĩ áo đen không gần không xa, rất phô trương, trông có chút dọa người.