Chương 14: Cần chịu trách nhiệm thì một mình tôi gánh!

Vệ sĩ: “???”

Một lát sau…

Tống tổng, nguyên tắc của ngài đâu?

“Thật ư?” Đôi mắt tiểu loli sáng lên, khuôn mặt trắng nõn mềm mại vô cùng đáng yêu, liều mạng bảo đảm: “Dì, cháu không nói dối đâu, cái bánh này ăn thật sự rất ngon!”

Tống Thanh Uyển thấy bộ dạng hí hửng của đứa trẻ, khóe miệng nhếch lên, lòng mềm nhũn, “Được, dì thử một miếng!”

Bà nhẹ nhàng nếm chút bánh kem bơ trước mặt, quả thật, ngọt đến đáng sợ, ăn một chút ít đã thấy khó chịu, nhưng bà lại trợn mắt nói dối, “Ừ, đúng thật là ăn khá ngon!”

“Đúng không?!”, tiểu loli phi thường vui vẻ, đôi mắt cười tươi híp thành một đường, “Dì, cháu sẽ không lừa dì.”

Tống Thanh Uyển cảm thấy dù bà không thích ăn bánh kem, nhưng lại cảm nhận được tình cảm chân thành đơn thuần của một đứa trẻ đang dành cho mình thứ đồ tốt nhất, ai có thể không thích. Tống Thanh Uyển nhìn bộ dạng vui vẻ đó, không nhịn được lại bẹo bẹo hai cái má phính.

Lục Lê còn muốn đút cho bà miếng nữa nhưng Tống Thanh Uyển nói dối rằng bữa tối bà ấy đã ăn quá nhiều, bây giờ không ăn nổi nữa, cô bé liền tin. Rồi chính mình ăn một miếng. Rõ là cái miệng nhỏ thế mà có thể ăn một miếng bánh kem lớn, cuối cùng khóe miệng bị bơ quết lên thành một đóa hoa nhỏ. Tống Thanh Uyển cười cười giúp bé lau miệng, vô cùng kiên nhẫn.

Gương mặt Lục Lê vì ngậm bánh kem mà phính phính, bé mở to đôi mắt thanh thuần, ngữ khí có chút nghẹn hỏi, “Dì, dì tìm thấy cha cháu chưa? Cháu có chút nhớ cha…”

“Dì còn đang tìm. Đợi khi tìm được dì sẽ đưa hắn đến trước mặt cháu, được không?”

Tống Thanh Uyển mặt dịu dàng, trong lòng lại có chút hụt hẫng. Cái loại cha bại hoại như vậy mà Lục Lê vẫn còn nhớ tới, trong khi còn chưa có nói nhớ bà ta.

Lục Lê nuốt miếng bánh kem xuống, gật gật đầu, “Vâng, dì thật là tốt!”

Bỗng nhiên, dư quang của Tống Thanh Uyển nhìn thấy trợ lý đi tới, bà sờ sờ đỉnh đầu Lục Lê nhẹ giọng nói, “Lê Lê, dì hơi khát, cháu giúp dì lấy cốc sữa được không?”

“Được ạ.”

Lục Lê vội xoay người, tung tăng đi lấy đồ uống.

Tiểu loli vừa đi, sắc mặt ôn nhu hòa ái của Tống Thanh Uyển nháy mắt chuyển lạnh, giống như kết thêm tầng băng, giọng lạnh lùng hỏi trợ lý, “Người đâu?”

Trợ lý ngập ngừng, “Không có tìm được.”

Sắc mặt của Tống Thanh Uyển trầm thêm, “Các người làm ăn kiểu gì vậy?”

Trợ lý vẻ mặt đau khổ, “Vị tiểu thư kia chỉ nói với bọn tôi, cha con bé là người đẹp trai nhất, tốt nhất trên thế giới, còn những cái khác như hình dáng nhận diện đều chưa nói, chúng tôi không biết tìm thế nào…”

Vốn dĩ ngay từ đầu, bọn họ có hỏi Lục Lê miêu tả cha của mình trông như thế nào. Nhưng tiểu cô nương không biết nhiều từ lắm, cái gì cũng không nói được rõ ràng, chỉ nói đẹp nhất, tốt nhất.

Hỏi con bé tên cha mình là gì thì như đề phòng bọn họ, nhất định không chịu nói tên, giống như sợ bọn họ sẽ hại cha bé vậy.

Tống Thanh Uyển trầm ngâm chốc lát, “Vậy đi, các người tìm trong danh sách khách mời hôm nay xem có những người nào họ Lục, sau đó đi hỏi xem ai vứt bỏ con cái…”

“Rõ.”

Tống tổng quả nhiên là Tống tổng, suy nghĩ lý trí hơn bọn họ rất nhiều.

Giây tiếp theo, vẻ mặt ghen tuông đầy lý trí của Tống tổng hiện lên, “Đợi đến khi tìm được, đừng nói gì với hắn, cứ kéo ra ngoài đánh cho một trận, hỏi thì bảo tôi yêu cầu. Cần chịu trách nhiệm thì một mình tôi gánh!”

“…………”