Chương 22: Một giọt rượu cũng không có dính đến

Người hầu thấy tình hình như thế trong long không khỏi cảm thấy lộp bộp một chút, bà bị anh dọa đến mức sau lưng đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

Ngay khi người hầu còn nghĩ rằng anh sẽ tức giận mà ném đứa trẻ không nghe lời này ra ngoài, thì Lục Quân Hàn đã thu hồi ánh mắt của mình lại, trầm giọng lặp lại : " Ngoan , mau đi ngủ đi. Bây giờ ba có việc phải làm, ba không thể đưa con lên ngủ được."

Tiểu Lolita cúi cúi thấp đầu, bé mím mím miệng, trên hàng lông mày hiện lên vẻ bất đắc dĩ, giọng nói nhè nhẹ vang lên:

“... Vậy thì, ba ba, ngươi phải mau mau lên đó, Lê Lê muốn cùng ba ngủ chung.”

Lục Quân Hàn đang vội vàng để đi làm việc, vậy nên anh không để ý đến lời của bé lắm, anh chỉ cúi đầu liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, anh không hề ngẩng đầu lên mà trả lời cho có lệ một tiếng:“ừm!”

Thấy anh đồng ý rồi, cô gái nhỏ lập tức trở nên vui vẻ, trong khi anh không để ý bé bỗng hôn lên má anh một cái.

Người đàn ông bỗng sững sờ cả người, trên mặt anh không có thể hiện ra bất cứ biểu cảm gì, tiểu Loli còn có chút tự giác sau khi hôn xong bé chạy thẳng lên trên lầu vì sợ bị ba bé đánh chết, nhưng bé cũng không quên vui vẻ nói với anh:

“Ba ba, con vừa đem tất cả may mắn của mình cho ba hết đó! Ba nhớ nhanh một chút trở về với con nha!”

Cảm xúc mềm mại trên má dường như vẫn còn đọng lại, hình như còn có mùi sữa lưu lại nữa.

Đây là cái mà bé nói là may mắn hay sao?

Người đàn ông đứng yên ở tại chỗ nhìn theo bóng dáng của tiểu cô nương đang nhảy nhót chạy lên lầu, khóe miệng nở nụ cười:

“… Ấu trĩ.”

Cái gì mà may mắn, anh chưa bao giờ tin mấy chuyện đó.

Cho dù là đến con vật tượng trưng cho sự may mắn là cá chép đỏ, thì ở trong mắt của anh cũng chỉ là một loại cá có thể ăn được thôi.

Nhưng mà tính ra vật nhỏ này còn can đảm hơn nhiêu so với trong tưởng tượng của anh, lần này may là bé chạy nhanh nếu không thì...

Anh hơi híp híp mắt lại, nhìn thấy cô gái nhỏ chạy khuất vào trong phòng, anh liền chuẩn bị xoay người rời đi.

Nhưng đúng vào lúc này, một vị khách trên tay cầm một ly rượu, muốn mượn cơ hội đi lên bắt chuyện nhưng mà hiển nhiên là ông ta không ngờ tới việc anh sẽ đột nhiên xoay người.

Trong nhất thời ông ta cũng không kịp dừng bước lại, vậy nên tất cả rượu vang đỏ trong ly đều bị hất về hướng trên người của Lục Quân Hàn.

Vị khách đó sợ đến tái cả mặt mày, cả người của ông ta run rẩy cả lên: “Lục, Lục thiếu, tôi không phải cố ý đâu…”

Trên mặt của ông ta đều là sự hoảng sợ, ông ta vội vã lấy khăn tay của mình ra muốn lau cho Lục Quân Hàn.

Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo khiến ông ta choáng váng cả người.

Vừa nãy khoảng cách của bọn họ gần đến như vậy, ít nhất thì cũng sẽ có đến nửa ly rượi sẽ bị hất lên người của Lục Quân Hàn, cho dù có né nhanh thì cũng không thể né hết toàn bộ được.

Nhưng bây giờ...

Trên người của Lục Quân Hàn rất sạch sẽ, một chút dấu vết của rượu vang đỏ cũng không thấy, số rượu đó vậy mà đều đổ xuống trên mặt đất, một giọt rượu cũng không có dính được đến trên người của Lục Quân Hàn!

Đây là cái may mắn gì vậy!

Cái may mắn này thật tốt quá đi!

Đến mức này cũng có thể né được như vậy sao?

Lục Quân Hàn cũng đangrất ngạc nhiên, lúc anh nhìn thấy rượu hất đến trên người, anh biết rõ là mình sẽ không thể tránh được, chỉ là theo bản năng nhíu mày hướng bên cạnh né một cái, cũng không phải là anh cố ý tránh được.

Bây giờ một chút rượu cũng không bị dính trúng.

Cũng chỉ có thể nói là do anh quá may mắn mà thôi.

Nhưng cũng không biết là vì sao, anh đột nhiên liền nhớ tới lời của tiểu cô nương nói lúc nãy:

“Ba ba, con vừa đem tất cả may mắn của mình cho ba hết đó!”

May mắn sao...

Người đôi mắt của anh hơi hơi nheo lại, không rõ anh đang suy nghĩ gì mà nhìn chằm chằm số rượu bị đổ trên mặt đất.

……

Mặc dù trong biệt thự không có quần áo dành cho trẻ con, nhưng bởi vì là chính miệng Lục Quân Hàn đồng ý sẽ nuôi dưỡng Lục Lê, từ nay về sau Lục Lê chính là tiểu tiểu thư của cái nhà này rồi.

Vậy nên những người hầu và vệ sĩ đó tất nhiên sẽ vội vàng đến nịnh nọt lấy lòng bé.

Chỉ trong thời gian đủ để xả đầy nước vào trong bồn tắm thì bên ngoài đã tràn ngập quần áo cho trẻ em được đem tới rồi.

Nhưng quản gia lại chê mấy loại quần áo này quá giá rẻ, chất lượng cũng không tốt, có mấy bộ còn quá quê mùa, tất cả đều không xứng với tiểu công chúa quý giá nhất của Lục gia, nhưng y cũng phải chịu thôi ai bảo đó là sở thích của Lục Lê làm chi.

Bé cầm trên tay chiếc váy ngủ màu trắng thêu vài con cá chép đỏ, sau đó bé vui vẻ chạy vào phòng tắm.

Lục Lê rất thích nước.

Trước đây bé đã sống trên Thiên giới 300 năm, hầu hết thời gian của bé là đang ở trong nước.