Chương 4: Con phải thay ông báo đáp cô bé

Sau khi nhận điện thoại,Tần Hạo Thiên cùng vệ sĩ, lập tức đến bệnh viện.

Bệnh viện N, là một bệnh viện nằm cách trung tâm thành phố khoản 30phut lái xe.

Trên xe,Phó Đình lái,bên cạnh là một vệ sĩ nữa,Tần Hạo Thiên ngồi phía sau.

Lúc này,nhìn từ gương chiếu hậu, Phó Đình có thể quan sát thấy sắc mặt nghiêm nghị của Tần Hạo Thiên, đang lộ rõ vẻ lo lắng.

"Tăng tốc".

Tần Hạo Thiên ra lệnh cho Phó Đình, trong giọng nói âm trầm,và ánh mắt sâu hút có phần giao động.

Phó Đình không dám lơ là, chạy xe với tốc độ nhanh nhất có thể.

........

Bệnh viện.

" Chào cô! Cho hỏi bệnh nhân tên Tần Hạo Niên đang ở phòng nào?".

Phó Đình nhanh nhạy hỏi lễ tân của bệnh viện.

Lễ tân sau khi thao tác trên máy tính, liền trả lời," anh vào thang máy lên tần 3,rẻ phải, phòng 12 ".

" Cảm ơn ".

Cả ba,rất nhanh đã đến phòng bệnh của ông cụ Tần.

Cánh cửa phòng bệnh được mở ra, ông cụ Tần nhìn thấy nhóm người Tần Hạo Thiên bước vào.

Chân dài sải bước nhanh đến bên giường bệnh,hai bàn tay nắm lấy tay ông, " ông! Chuyện gì xảy?."

Tần Hạo Thiên dù có đang rất lo lắng, nhưng ngữ khí vẫn bình tĩnh như vậy, chỉ khi nhìn vào mắt anh mới thấy được sự dao động.

" Không sao rồi" ông cụ Tần vỗ vỗ lên bàn tay,đang nắm lấy tay ông.

Sau khi nghe ông cụ Tần kể lại sự việc hôm qua, anh thở phào trong lòng, thật may mắn!

Tần Hạo Thiên quay sang Phó Đình," từ nay, nhiệm vụ của cậu là luôn theo sát bên ông, đặc biệt là những khi ông ra ngoài, phải gọi thêm người. Dù có chuyện gì, cũng không được rời ông nữa bước."

Có trời mới biết,lúc này nội tâm Phó Đình vui mừng như thế nào, thật may mắn mà, nếu ông cụ Tần có mệnh hệ gì chắc chắn anh sẽ không được thở tiếp."

" Lần này ông may mắn gặp được cô bé đó, sau này, cháu phải thay ông báo đáp cô bé!" Khi nhắc đến Tống Như Ngọc, khuôn mặt ông bỗng trở nên vui vẻ, nở một nụ cười nhẹ nhàng, kèm theo tiếng thở phào nhẹ nhõm.

Như thể,ông đã tìm được một người có thể giúp ông chia sẻ điều gì đó.

Tần Hạo Thiên nghe ông nói chỉ đáp, " vâng", rồi bảo vệ sĩ đi làm thủ tục xuất viện cho ông, để ông về nhà nghĩ ngơi.

Vốn ông có bác sĩ riêng đều trị, và nếu tình trạng xấu phải vào viện, thì cũng là bệnh viện danh tiếng nhất thành phố P, chứ không phải là bệnh viện N,ở cách thành phố 30phut đi xe này.

Sau sự việc, cả đám vệ sĩ ở Tần gia đều đã trải qua một phen kinh hồn.c Cả đêm đã phải chạy nhông nhông khắp nơi để tìm kiếm ông cụ Tần.

Tần Hạo Thiên, từ 10 tuổi,đã phải đối mặt với bi kịch như vậy. Thế nên, anh đã phải trưởng thành hơn so với lứa tuổi của mình.

Khi bạn bè đồng trang lứa đang học cấp ba, thì anh phải học song song với trương trình đại học.

Khi mọi người bước vào đại học, thì anh phải vừa học,vừa làm quen với công việc của tập đoàn Tần thị.

Ở thời điểm khi bạn bè chỉ vừa tốt nghiệp, thì anh đã phải bước vào công ty, với cương vị giám đốc bộ phận.

Phải nói,bắt đầu từ khi anh tập làm quen với công việc ở Tần thị, thì ông cụ Tần đã dốc tất cả tâm sức của mình, để đào tạo cho anh.

Truyền đạt những kinh nghiệm trên thương trường bao năm của ông cho anh.

24 tuổi,anh đã là tổng giám đốc, 27 tuổi đã đảm nhiệm chức vụ chủ tịch tập đoàn Tần Thị.

Anh là một tổng tài trẻ tuổi nhất ở giới kinh doanh trong nước, tiếng tăm còn vang xa ra nước ngoài, khiến biết bao người ngưỡng mộ.

Nhưng phía sau vẻ hào quang đó, ai biết được, anh đã vất vả ra sao.Từ lâu đối với anh niềm vui đời thường quá là xa xĩ rồi.

Người khiến anh có thể khóc, có thể cười, có thể nói nhiều điều cũng chỉ có ông nội.

Từ khi ông bị bệnh tim, thì anh đã phải nỗ lực hơn gấp bội lần, thương trường như chiến trường, giặc trong,giặc ngoài đều phải phòng.

Đảm nhiệm chức chủ tịch tập đoàn với cái tuổi 27, ba năm qua,anh đã dùng con số để chứng minh thực lực, để đám cổ đông không còn cớ phản bác năng lực của anh.

Bằng chứng là năm sau,doanh thu đều cao hơn năm trước.

Sự nghiệp thì không có gì phải lo rồi, giờ đây điều ông cụ Tần lo lắng nhất, là vấn đề tình cảm của anh.

Đã 30 tuổi rồi vẫn chưa có một người bạn gái nào, dù có biết bao tiểu thư con nhà hào môn vây quanh, thế mà anh chẳng mãi mai tới.

Không phải ông gấp gáp chuyện nối giỏi gia tộc, mà là ông lo lắng một ngày khi ông không còn...., thì ai sẽ bên cạnh anh....

Cắt ngang dòng suy nghĩ mênh mang, ông gọi Phó Đình đến.

" Cậu đều tra giúp tôi cô gái tên Tống Như Ngọc, người hôm qua đưa tôi vào bệnh viện."

" Vâng thưa ông"

....

Dưới lầu, Tần Hạo Thiên đang nói chuyện với bác sĩ vừa nãy đã khám bệnh cho ông cụ Tần.

" Cảm ơn bác sĩ", nói rồi anh bảo người tiễn bác sĩ ra về,rồi đi lên phòng làm việc.