Chương 13: Tiền lương và bất động sản của anh ấy

[Nguyên]

Nghỉ hè năm 2007, cái máy tính của bạn trẻ mù công nghệ ‘một nửa’ Mậu Quyên đã có một bước nhảy vọt: Cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nguyên thủy, được bổ sung thêm những thứ dùng để gọi điện như microphone, camera, tai nghe, để có thể giữ liên lạc với Đại ca JP bất kì lúc, vừa rèn khẩu ngữ vừa yêu đương qua mạng.

Để tiến hành quyến rũ một cách thích hợp, lại không quá phô, tôi còn đặc biệt chuẩn bị vài đạo cụ trước khi chat video với nhau:

Nói chuyện ban ngày, tôi mặc một cái áo thun vải cotton xịn, trên có in hình đầu mèo Garfield. Lúc đó trên TV đang chiếu bộ phim Hàn ‘Công chúa Lulu’, tôi học được trong đó vài chiêu. Khi nói chuyện sẽ giả vờ tùy ý lấy mấy cái kẹp hình ngôi sao nè, hình con chuồn chuồn kẹp trên tóc mái. Nói cho mọi người biết nhé, tôi không nói chuyện này cho mấy người bình thường đâu, nhưng mà không ít đàn ông cảm thấy động tác kẹp tóc của con gái rất dễ thương, JP cũng thế.

Anh đang nói, tôi kẹp tóc lên, lúc ấy mắt sẽ sáng rực: “Ồ cái kẹp này đẹp quá.”

Tôi lập tức giả vờ thờ ơi trả lời: “À, mấy đồ lặt vặt cho vui ấy à, mấy thứ này em có nhiều lắm.”

Có trời mới biết được chọn được mấy cái kẹp kiểu này, tôi đã phải đi lòng vòng trong phố người Hàn biết bao nhiêu thời gian, tốn bao nhiêu là tiền.

Khi trò chuyện buổi tối, tôi chuẩn bị một chiếc váy đen có thắt lưng mòng màu xanh nhạt. Mùa hè tôi gầy một chút, hơi lộ xương vai xanh, sau đó cẩn thận điều chỉnh vị trí và góc độ của camera và đèn bàn, tranh thủ tập nhăn mày hay cười cũng khiến hồn xiêu phách lạc như Tiểu Thiến ở chùa Lan Nhược.

Sau đó khi nói chuyện với nhau, tôi lại vờ vô tâm nhấp một ngụm coca ướp lạnh.

JP nói: “Em đang uống gì đó?”

Tôi: “Rượu vang đó.”

Anh: “À, để ngủ ngon,”

Tôi chống mà, nhìn vào camera, “Ừm… cũng không hẳn, lúc không vui sẽ uống tí rượu vang, như vậy sẽ không thấy không vui nữa…”

JP: “Em không vui à…”

Tôi: “À, không phải đâu… bỏ đi, vừa nãy anh đang nói tới chuyện gì ấy nhỉ…”

“À…”

Hahahaha, anh cứ vậy mà dễ dàng bị tôi đang ‘không vui’ khiến cho hồn bay phát lạc, thật ra tôi vừa nghiêng đầu xem kịch trong phòng khách, há mồm ngoặm một miếng dưa hấu đó chứ.

Lúc đó hầu như chúng tôi đều online gặp nhau mỗi ngày, tuy rằng tôi có khá nhiều thủ đoạn, nhưng mà vẫn rất cẩn thận. Để tránh chuyện quá quen thuộc mà sinh cảm giác chán chường, có lúc tôi sẽ mất tung mất tích không báo trước mấy ngày.

Vài ngày sau lên mạng, có mấy trang tin nhắn offline được gửi, còn chưa xem hết câu đầu tiên thì JP đã bắt đầu đề nghị gọi điện, “Claire, mấy ngày qua em đã làm gì?”

Tôi chẳng làm gì chẳng, tôi chỉ không lên Skype mà thôi. Mỗi ngày tôi đều lên mạng hấp thụ linh cảm bằng viết xem phim Nhật, phim Hàn, phim thần tượng Đài Loan đó chứ. Nhưng đương nhiên không thể nói như vậy, tôi đáp: “Không có gì cả, chỉ là muốn đọc cho xong một quyển sách thôi…”

“Vì đọc xong một quyển sách mà em thậm chí cũng không gọi một cú điện thoại à?” Anh toàn hỏi những câu mà tôi đã chuẩn bị sẵn.

“Xin lỗi, JP,” Tôi quay về phía camera gật đầu một cái, “Đó là một câu chuyện rất hấp dẫn.”

Cực kì sâu sắc luôn nhé!

Cực kì không coi anh ra gì luôn đấy nhé!

Đây là một chút tính toán của tôi. Toàn bộ kì nghỉ hè, tôi phát động toàn bộ đại não và mọi kĩ thuật dự trữ của một người làm tác giả tiểu thuyết ngôn tình, vui vẻ tung hết mọi thủ đoạn với JP, chơi đến không biết trời trăng.

Có điều bạn biết không, chuyện yêu đương là thế, ai đầu tư nhiều hơn, người đó sẽ bị lún sâu trước.

Bây giờ tôi nhớ lại, kì nghỉ hè năm đó, tất cả mọi kí ức đều trống rỗng. Tôi chỉ mải nói chuyện trên mạng với JP, mải mê đến mức quên hết tất cả, không nhìn thấy ai cả.

Thật ra tôi đã tự đưa mình bước từng bước sâu vào.

Còn đại ca JP thì sao? Vẫn dịu dàng điềm đạm, xanh tươi đáng yêu như dãy An-pơ vào mùa hạ sau lưng anh vậy.

Đôi khi anh chống cằm nhìn màn hình, nheo mắt, khẽ nhếch môi cười, vẻ mặt hạnh phúc, có thể giữ tư thế đó nửa ngày trời không hề động đậy.

Tôi tiện tay cài kẹp tóc lên, sau đó hỏi: “Anh đang làm gì đó? Hả đại ca?”

JP trả lời nham hiểm: “Nhìn em.”

Mặt tôi vẫn bình tĩnh mà trong lòng thì mừng rơn: Hí hí hí hí…

Nói tới động tác này, trạng thái này đã không còn xuất hiện sau khi chúng tôi đã kết hôn nữa, bây giờ nhớ lại, đúng là khiến người ta phải khóc nức nở…

Trò chuyện trên mạng là trò chuyện trên mạng, có điều thứ quý báu nhất ở xã hội hiện đại này là thời gian, hai bên càng tìm hiểu nhau kĩ hơn, vừa phát triển tình cảm thì phải làm vài chuyện có năng suất một chút, cũng hòng để chuẩn bị cho sự hợp tác của hai bên sau này. Chuyện có năng suất như thế bất ngờ xảy ra ở một buổi chiều nọ.

Buổi chiều hôm đó, bạn trẻ JP vừa nhìn camera nói chuyện vừa chỉnh sửa một tài liệu nào đó.

Tôi lại tiện tay kẹp tóc mới lên, nhưng anh hoàn toàn không để ý, tôi lấy xuống rồi kẹp lại lần nữa, anh vẫn không để ý. Tôi hỏi: “Anh làm gì vậy? JP.”

Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, “À, anh đang coi lại bulletin salaire.”

Tôi nghe nhầm ‘Salaire’ thành ‘Scolaire’, vì thế nói: “Anh vẫn còn đi học à? Sao lại có phiếu điểm gửi tới thế này?”

JP nở nụ cười, “Không phải phiếu điểm, là bảng lương của anh.”

“…”

Tôi tịt.

Im lặng một lúc, JP nhìn tôi, “Sao em không nói gì? Em không tò mò với tiền lương của anh chút nào à?”

Tôi sực nhớ tới khoảng thời gian mình vừa quen biết anh, người này tự đi chợ Tam Hảo một mình, mua nhiều đồ như vậy mà không bị đám bán hàng miệng dẻo quẹo kia được hời – không thể nói anh không phải là một người giảo hoạt.

Tôi nhìn camera cười,”Em có tò mò về tiền lương của anh hay không? Ừ… JP, nếu như anh muốn nói, vậy thì em rất tò mò; Nếu anh không muốn nói, thế thì em không thấy tò mò.”

Anh cũng cười rộ lên, ghé lại gần bảo: “Không có gì không muốn nói cả, tiền lương của anh cũng không phải gì bí mật.” Anh cứ thế mà đưa bảng tiền lương trước camera, để tôi nhìn thấy rõ ràng, “À, em xem. Đây là tổng số, mười bốn tháng một năm.”

Tôi ghé sát rồi nhìn kĩ bốn con số này, ừm, nói cao không cao, thấp không thấp. Tôi có quen một người Pháp làm việc ở văn phòng đối ngoại chính phủ cấp tỉnh, tiền lương của JP cao gấp 2.5 lần so với anh chàng nhân viên công chức kia. Tôi hỏi: “Sau thuế à?”

“Sau thuế.”

“Vậy thì coi nhưng cũng tạm ổn.”

Anh nhún vai một cái, “Là đàn ông độc thân, anh là công nhân của quốc gia đấy. Nước cộng hòa trừ thuế anh hết bốn mươi lăm phần trăm lương.”

“Vậy thì nếu tính trước thuế, chẳng phải anh kiếm được nhiều lắm à?”

“Công ty nộp trực tiếp tiền đó, không quan hệ mấy với anh.”

“À,… thì ra là thế. Không có khoản đền bù nào sao?” Tôi nói.

“Có lẽ cũng có.” Anh suy nghĩ một chút rồi trả lời.

“Sao lại là ‘có lẽ’…?”

Anh nói: “Dù bà xã của anh không làm việc thì cũng được hưởng mức bảo hiểm y tế và những đãi ngộ phúc lợi tương đương.”

Tôi phì cười, “Bà xã của anh không muốn đi làm à?”

Anh nói: “Vậy bà xã của anh có muốn đi làm ư?”

“Thôi chúng ta tạm thời để chuyện bà xã của anh qua một bên nhé, JP.” Tôi nói, “Nhà của bên đó của anh có mắc hay không?”

Xin lỗi mọi người, ‘tại hạ’ lại nói những điều trần tục như vậy. Nhưng mà vì đã nhắc tới tiền lương thì không có lý do gì lại bỏ dở nửa chừng. Tôi trực tiếp hỏi thẳng về phương diện bất động sản.

“Ừm, bây giờ chỗ anh ở hiện tại gần biên giới Pháp, lại thuộc khu vực không tệ nên tính ra nhà cửa ở đây không thuộc loại rẻ.” Anh nói, “Tính theo mét vuông thì khoảng năm nghìn Euro một mét vuông.”

“À… Em nghe nói nhiều người thuê nhà lắm, có nhà riêng ở Pháp coi như khá xa xỉ đó,” Tôi hỏi, “Cái này có thật hay không?”

“Ừ, đúng là giá nhà cửa hơi đắt thật. Nhưng mà nhiều người thuê nhà không phải vì không có tiền mà do mức độ di chuyển trong cuộc sống và công việc khá cao, tránh tốn những khoảng thuế và phí khổng lồ như chuyển nhà mang lại mà người ta sẽ chọn cách thuê nhà.” Anh nói.

“Ồ, đó không phải lối suy nghĩ của người Trung Quốc.” Tôi nói, “Không có nhà là không thể lập gia đình.”

Anh phá ra cười, “Chuyện đó, ngược lại, anh hoàn toàn đồng ý.”

“Thế nên…”

“Anh cũng có nhà riêng,” Anh nói, “Anh có hai căn, một cái là appartement hiện tại, hơn tám mươi mét vuông, trong một khu khá đẹp. Một cái ở trên núi, cách chỗ này khoảng một giờ đi đường. Cũng được coi là biệt thự cá nhân, có ba phòng, hai phòng tắm, lò sưởi âm tường rất lớn, anh còn định lắp đặt một thiết bị sưởi bằng năng lượng mặt trời. Trong vườn có hai cây anh đào, hai cây mận, còn có hai cây hạch đào.”

Tôi thầm tính toán trong bụng, hơi trầm ngâm một chút, sau đó nói một cách hùng hồn: “À, xem ra ít người mới có lợi. Điều kiện cư trú của các anh tốt hơn nước em, vì thế tụi em mới phải kiên trì thi hành chính sách cơ bản kế hoạch hóa gia đình của nhà nước đây này.”

JP cười ha hả: “Clarie, đề tài của em lúc nào cũng thay đổi nhanh như vậy.”

Cuộc trò chuyện lần này đã cho tôi biết được rất nhiều thông tin về phương diện vật chất, về tiền lương và gia sản của JP. Thế nhưng trước giờ tôi chưa từng trải qua chuyện nào thế này, bỗng cảm thấy nhức đầu. Để sắp xếp và tiêu hóa những số liệu này, tôi đi tìm sự giúp đỡ của cô bạn tốt, Tiểu Vịnh thông minh. Sau đó cùng phân tích và lý giải về bản thân và gia đình JP một cách tỉnh táo.

Tôi hẹn gặp Tiểu Vịnh, chúng tôi vẫn duy trì truyền thống cũ, chỗ hẹn gặp là quầy bán thịt xiên siêu cay và thịt dê que. Chúng tôi gọi không ít món, số que trong bụng còn nhiều hơn trứng trong bụng cá trứng.

Sau khi tôi kể hết mọi người, Tiểu Vịnh vẫn không ngơi tay bỏ xâu thịt vào mồm, bật ngón tay cái về phía tôi, vừa ăn vừa nói: “Giỏi lắm, giỏi lắm. Rất có năng suất, rất có năng suất…”

“Cảm ơn.” Tôi cũng chắp tay.

“Lần sau mày mà lại hỏi được cha ảnh có bao nhiêu tiền thì tao càng phục mày hơn.” Tiểu Vịnh nói.

“Thật ra tao lại không quan tâm chuyện đó lắm. Hai người yêu đương, tại sao lại dính dáng tới cha ảnh cơ chứ? Vì sao tao phải quan tâm đến tài sản của cha ảnh? Tại sao phải nồng nặc mùi tiền như vậy?” Tôi đưa hai tay ra hai bên, nhún vai nói.

“Tao nhổ vào!” Tiểu Vịnh vừa tức vừa cười lấy quyển sách đập vào đầu tôi, “Mày nói nghe hay nhỉ. Mày không muốn phải nồng nặc mùi tiền như vậy, nhưng mà hỏi tiền lương của đại ca xong, lại còn hỏi bóng hỏi gió về bất động sản, cuối cùng lại nhắc tới đề tài phải tuân thủ kế hoạch hóa gia đình. Đúng là đồ bại hoại tiếp tay cho giặc.”

“Chị hai à, mày dùng sai thành ngữ rồi nhé?”

“Xin dạy bảo.”

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu tao gặp anh ấy lúc mười tám tuổi, tao sẽ không quan tâm đến chuyện này đâu. Tao sẽ mong anh ấy là một kiện tướng bóng rổ, vì trong đầu hoàn toàn không hề có khái niệm về tiền bạc. Nếu tao gặp anh ấy lúc hai mươi mốt tuổi, tao sẽ không quan tâm đến chuyện này. Tao sẽ mong anh ấy có sở thích giống mình, thích văn học và điện ảnh nhất, vì mỗi một giây phút lãng mạn thôi cũng rất đủ với tao rồi. Nếu như tao gặp anh ấy vào năm hai mươi lăm tuổi, có thể tao cũng không quan tâm đến chuyện này. Vì hẹn hò với một người nước ngoài là một lần mạo hiểm, không cần cái gì bảo đảm cho cả, tao vẫn còn rất nhiều thời gian để đổi ý. Nhưng mà bây giờ tao không như vậy nữa, tao đã trưởng thành rồi, hơn nữa lại rất nghiêm túc, tao rất quan tâm đến người đàn ông này, rất thích anh ấy. Tao muốn có thêm nhiều cảm giác an toàn hơn, đến từ nhiều phương diện. Chuyện này thì có gì sai à? Hả? Tiểu Vịnh?”

Tôi nhìn cổ một chút, cổ nhìn tôi, đương nhiên là hơi thiếu vốn từ.

“Năm đó, là ai kiên quyết bắt họa sĩ phải đổi xe Golf thành xe Passat? Chẳng lẽ là tao?” Tôi nói.

Ngón tay cái của Tiểu Vịnh lại bật lên, “Tao phục thật. Trong các bạn bè, mày là người có cái lưỡi không xương trăm đường lắt léo nhất đấy. Mày mà không viết tiểu thuyết thì quá là lãng phí.”

Tôi cười một cái, “Cảm ơn, cảm ơn.”

“Mà viết tiểu thuyết, độc giả của mày cũng lãng phí nhiều thứ khác.”

“Đừng nói nhiều nữa. Tao mời mày ăn thịt dê không phải để mày nói móc tao nha.”

Tiểu Vịnh ăn một xâu tim gà nướng, suy nghĩ một hồi, lại ăn thêm miếng cật nướng, lại nói: “Căn cứ vào số liệu mày nói, anh ấy không thể được coi là một ‘đại gia’.”

“Ừ, không phải.”

“Nhưng tiền lương thì không tệ, nếu nuôi cả nhà thì không thành vấn đề.”

Tôi bĩu môi: “Cũng mong thế.”

“Lại còn có hai căn nhà, tao thấy cũng không tệ đâu, cũng ngang ngửa với nhà mày ở Trung Quốc đó.”

“Ừ.”

“Thế nên về phương diện vật chất thì ảnh không có vấn đề gì rồi, xem như cũng là xứng đôi vừa lứa.”

Tôi gật đầu, “Ừ, xem như xứng đôi vừa lứa, nhưng mà cửa nhà của đôi lứa này hơi xa nhau đó.”

Chúng tôi lại ăn qua gà nướng, đột nhiên Tiểu Vịnh nhớ ra gì đó, nháy mắt cười hỏi: “Nói đi, bao giờ JP sẽ quay lại Trung Quốc?”

“Vẫn chưa xây dựng, lần trước có bảo là cuối tháng tám.”

“Vậy thì chẳng phải hai người sẽ…”

Tôi biết cổ có ý gì, cầm một xâu cật nướng khác lên nói: “Chuyện đó à, lại là một vấn đề khác…”