Chương 5: Chim Trong L*иg

Edit: Frenalis

Ký ức của Hoài Vương Chu Tử Quý trào dâng trong tâm trí Nhậm Dã, nhưng không có hình ảnh hay chi tiết sinh hoạt cụ thể, nó giống như lời tự sự của một người trong cuộc, một lời độc thoại nội tâm.

Trước gương đồng, Nhậm Dã dần tỉnh lại, lòng hoảng hốt lẩm bẩm: "Ta là Hoài Vương, vậy đại bá được nhắc đến trong ký ức hẳn là hoàng đế, lão cha là Hoài Vương đời trước? Hơn nữa, vị hoàng đế này vẫn luôn âm thầm tìm kiếm Thiên Xá Nhập Mệnh?!"

Nghĩ đến đây, Nhậm Dã không khỏi rùng mình, con chó hoàng đế này muốn tìm ta để làm gì?

Còn nữa, nguyên chủ Chu Tử Quý này chính là một kẻ vô dụng, từ "ký ức tự thuật" có thể thấy, hắn thậm chí còn không được coi là một kẻ ăn chơi trác táng, ngoài việc chơi bời với phụ nữ thì chẳng biết làm gì, hiện tại cũng đã bị triều đình giam lỏng.

Ngay lúc Nhậm Dã đang suy tư, trong tai lại vang lên giọng nói lạnh lùng.

[Kích hoạt nhiệm vụ truyền thừa bí ẩn - Màn đầu tiên《Đứa trẻ u tối》]

[Giới thiệu cốt truyện: Tranh giành ngai vàng của Đại Càn vương triều đã kết thúc, con trai ăn chơi trác táng Chu Tử Quý kế thừa tước vị Hoài Vương, nhưng hiện tại bị triều đình giam lỏng trong vương phủ. Hoàng đế Đại Càn tính tình cẩn thận và đa nghi, nhưng không hiểu vì sao không gϊếŧ ngươi, hắn chỉ phái mười tên mật thám ẩn nấp trong Hoài Vương phủ để làm tai mắt, không biết đang mưu đồ gì.]

[Mười tên mật thám: Được mười người chơi đóng vai, hiện thuộc phe triều đình và phe trung lập.]

[Thẻ bài thân phận của ngươi: Hoài Vương, thuộc phe Hoài Vương.]

[Đặc tính thẻ bài thân phận "Vương Lệnh": Ngươi có thể tùy ý kích động hai người chơi phản bội, gia nhập phe Hoài Vương của mình, nhưng điều này đòi hỏi sự hấp dẫn của bản thân, người chơi bị kích động phản bội phải tuyên thệ trung thành.]

[Đạo cụ tín vật - Ngự bút]: Di vật của hoàng đế khai quốc Đại Càn, trước khi lâm chung, lão hoàng đế đã tặng nó cho ngươi. Trên bút khắc dòng chữ: "Đưa bút vẽ nên nghiệp ngàn thu, ta tự lên đài vẽ non sông". Hiện tại cây bút đã bị phủ bụi, không còn năng lực thần kỳ. Theo truyền thuyết, lão hoàng đế đã từng dùng bút này viết một mật chỉ, nó được cha ngươi cất giữ trong phủ.]

[Đạo cụ đặc biệt - Kiếm Trấn Quốc: Bảo vật trấn quốc của Đại Càn vương triều trước đây luôn được cha ngươi cất giữ. Sau khi cha ngươi qua đời, thanh kiếm Trấn Quốc đau buồn suốt ba ngày, vinh quang tan biến, hiện tại nó giống như một vũ khí thông thường, không có bất kỳ năng lực thần kỳ nào. Theo truyền thuyết, thanh kiếm Trấn Quốc chỉ nhận chủ có mối liên hệ đặc biệt với nó.

[Nhiệm vụ hiện tại thứ nhất: Sống sót trong 72 giờ.]

[Nhiệm vụ hiện tại thứ hai: Tìm cách khôi phục năng lực thần kỳ của Ngự bút, có thể tìm kiếm mật chỉ do lão hoàng đế để lại.]

[Nhiệm vụ hiện tại thứ ba: Hoàng đế vẫn luôn tìm kiếm Thiên Xá Nhập Mệnh, ngươi phải bảo vệ thân phận của mình, tránh bị diệt vong, đồng thời mỗi khi ngươi phát hiện ra thân phận thực sự của một mật thám, ngươi sẽ nhận được phần thưởng khổng lồ.]

[Quy tắc đặc biệt: Trong màn này, người chơi có thể tàn sát lẫn nhau, và chiếm đoạt tín vật của người chơi khác.]

[Lời nhắc đặc biệt: Hoàng đế đương kim, tính tình đa nghi quyết đoán, nếu hắn phát hiện ra Hoài Vương phủ có bất kỳ "chuyện kỳ dị" nào, tất cả mọi người có thể sẽ chết! Tất cả sẽ chết! Tất cả sẽ chết!]

[Đếm ngược thời gian rời đi: 71:57:32]

[Lời chúc của Cổng Sao: Tất cả các chư hầu thất bại thời cổ đại đều khốn khổ, hy vọng ngươi là một ngoại lệ……]

Giọng nói lạnh lùng của máy móc dần biến mất, ánh mắt đờ đẫn của Nhậm Dã cũng dần lấy lại thần sắc, đồng thời trong lòng lại có một sự phấn khích khó tả.

Nhiệm vụ Cổng Sao mà Hoàng Duy nói đến, chẳng phải đã đến rồi sao?

Hạ bớt sự kích động trong lòng, Nhậm Dã chậm rãi bước đi trong tẩm điện, bắt đầu suy nghĩ chi tiết.

Rõ ràng đây là một nhiệm vụ truyền thừa theo kiểu nhập vai, ngoài bản thân còn có mười người chơi khác, cách chơi cụ thể có thể là đối đầu phe phái.

Haizz, đáng tiếc, nhân vật Hoài Vương được thừa kế tước vị này mà mình nhập vai lại quá phế vật, không năng lực, không đồng đội, không đầu óc.

Điều quan trọng nhất là, phe phái của mình chỉ có bản thân mình, nhìn vào tình hình hiện tại, có thể mình sẽ phải đối mặt với cảnh một chọi mười ngay từ đầu...

Khó!

Khó quá!

Nghĩ đến đây, lòng Nhậm Dã tràn đầy lo lắng.

Theo lời nhắc của nhiệm vụ thứ hai, việc cần ưu tiên hiện tại là tìm cách khôi phục khả năng thần kỳ của Ngự bút, tăng thêm quân bài trong tay mình, theo như manh mối, việc này có liên quan đến mật chiếu của tiên đế.

Nhiệm vụ thứ ba, xác nhận mật thám ẩn nấp trong phủ đệ, nhưng nhiệm vụ này không cấp bách, quân bài trong tay mình quá ít, phải cẩn thận, không thể dễ dàng lộ diện...

Đi lại vài vòng, ý tưởng trong đầu Nhậm Dã dần dần rõ ràng, hắn chống tay ra sau nhìn xung quanh tẩm điện, muốn làm quen với nơi đây.

"Bịch bịch!"

Ngay lúc này, tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Nhậm Dã nhìn theo hướng âm thanh phát ra, thấy một tỳ nữ vẻ mặt hoảng hốt chạy đến cửa, run rẩy quỳ xuống thưa: "Bẩm điện hạ, đại sự không hay rồi!"

Hắn nhìn tỳ nữ, trong đầu tự động hiện lên ký ức về nàng ta.

Hừm, nữ nhân này ta đã từng ngủ qua...

Tỳ nữ Liên Nhi, vào một đêm tối gió lớn, Chu Tử Quý uống chút rượu mèo, liền vô liêm sỉ lôi kéo nàng ta lên giường.

Ừm? Không đúng, sao lại không có hình ảnh chi tiết về việc hai người ngủ cùng nhau?

Ta muốn xem chi tiết, chi tiết!

Nhậm Dã điều chỉnh cảm xúc một chút, cố ý làm ra vẻ uy nghi hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

"Tri phủ Thanh Lương, Tư mã nha môn, Thanh Châu vệ, Doanh trại mật thám, Nội vụ phủ cùng một số quan viên khác đang tụ tập ở điện Tồn Tâm, muốn điện hạ xét xử vụ án." Tỳ nữ cúi đầu quỳ xuống: "Vương phi đã đến điện Tồn Tâm, sai nô tì đến đây thỉnh điện hạ cùng đi."



"Xét xử vụ án, xét xử vụ án gì?" Nhậm Dã ngơ ngác.

“Bọn quan lại tâu rằng Vương chỉ huy sứ của thân vệ doanh có ý đồ mưu phản, hiện đã bắt quả tang, xin điện hạ đến xét xử.” Tỳ nữ cung kính thưa.

Nhậm Dã khẽ sững người, trong nháy mắt nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua.

Vương Tĩnh Trung - chỉ huy sứ thân vệ doanh, từng là cánh tay đắc lực của tiên vương, cũng là một trong số ít “trung thần” bên cạnh Chu Tử Quý.

Tối qua, hai người cùng nhau uống rượu. Chu Tử Quý sụt sùi, ủy khuất muốn Vương Tĩnh Trung âm thầm chiêu mộ chỉ huy sứ Mật thám doanh, bí mật tích lũy lực lượng để tự bảo vệ mình khi cần thiết. Vương Tĩnh Trung cũng một mực đáp ứng.

Bị bắt rồi sao?

Có lẽ Vương Tĩnh Trung chiêu mộ thất bại, bị đám quan lại phản đòn. Dù sao trong phủ Hoài Vương này, toàn là chó săn của triều đình.

Liệu Vương Tĩnh Trung có khai ra mình không? Lòng Nhậm Dã bỗng dưng bất an.

“Có bao nhiêu quan lại đến điện Tồn Tâm?” Nhậm Dã hỏi.

“Hơn bốn mươi người.”

“......!” Nghe con số này, Nhậm Dã vô cùng bất lực.

Rõ ràng là đã động đến giới hạn của phe chó săn triều đình, chọc giận họ nên bị bức cung. Muốn không đi cũng không được.

Nhậm Dã thu liễm suy nghĩ, bất đắc dĩ ra lệnh: “Đi đến điện Tồn Tâm.”

*********

Rời khỏi tẩm điện, Nhậm Dã bước đi hiên ngang. Hai bên hành lang rộng thênh thang, những tỳ nữ lần lượt cúi đầu quỳ xuống đất hành lễ.

"Tham kiến điện hạ!"

"......!"

Tiếng hô vang dội, Nhậm Dã tò mò nhìn sang hai bên, trong lòng nhất thời chấn động dữ dội.

"Hừm, nữ nhân này ta đã từng ngủ qua."

"Ừm, người này cũng ngủ qua?"

"Chết tiệt, người này ta cũng đã ngủ qua ư?!?!?"

"......!"

Ánh mắt Nhậm Dã tiếp tục lướt qua hai bên, toát lên vẻ thô bạo. Hắn nhận ra những tỳ nữ trẻ trung xinh đẹp này đều dành cho hắn một tấm chân tình nồng nàn và ngây thơ.

Tuy biểu hiện bề ngoài hung tợn, nhưng trong lòng Nhậm Dã lại ẩn chứa một sự ấm áp. Dù với thân phận Hoài Vương – vị vương gia trẻ tuổi, Nhậm Dã vẫn luôn phải đối mặt với những nguy hiểm rình rập mỗi ngày. Hắn không thể lơ là dù chỉ khoảnh khắc.

Không ai trong số những tỳ nữ trong hành lang này là thoát khỏi tay hắn. Thậm chí còn có một "quả đào" già ít nhất ba mươi lăm tuổi. Vậy mà tên Chu Tử Quý vẫn không hề buông tha.

Nguyên chủ thực sự không hề lãng phí mà, ngay cả một con gà dai cũng không muốn lãng phí.

Con dao của hoàng đế luôn kề cận cổ họng, nhưng tên Hoài Vương này vẫn luôn hoang da^ʍ vô độ như vậy. Thật là phóng khoáng!

********

Khoảng một khắc sau, dưới sự vây quanh của đám thái giám và cung nữ, Nhậm Dã lên xe ngựa đến điện Tồn Tâm trong phủ Hoài Vương.

Đây là nơi Hoài Vương xử lý chính vụ, mái ngói xanh, tường đỏ, vô cùng uy nghi. Bên trái cổng chính là bức tường Cửu Long dài hơn ba mươi mét. Hồ nước phía trước bức tường phẳng lặng, phản chiếu hình ảnh Cửu Long càng thêm sống động.

Tại Đại Càn, đất phong của các thân vương tương tự như một quốc gia thu nhỏ. Nói trắng ra, Vương gia chính là ông trời ở đây, có thể hưởng thụ ngang hàng với hoàng đế. Nhưng Chu Tử Quý là một ngoại lệ, quyền lực đã bị tước đoạt từ lâu, ngay cả quan lại cấp cao cũng có cuộc sống sung sướиɠ hơn hắn.

Xuống xe ngựa, Nhậm Dã bước vào hành lang qua cửa phụ, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy hơn bốn mươi vị quan viên đang đứng cúi đầu quay lưng về phía cửa chính.

Giữa đám quan viên, có một lão già râu tóc bạc phơ, tuổi hơn năm mươi, bị trói hai tay quỳ trên mặt đất, người đầy vết thương.

Người này chính là Chỉ huy sứ thân vệ doanh - Vương Tĩnh Trung.

"Hoài Vương điện hạ giá lâm!" Tiểu thái giám đứng bên cạnh cánh cửa phụ hô to.

"Tham kiến Hoài Vương điện hạ!"

Tất cả quan viên đồng thanh hô vang, cùng nhau hành lễ.

Nhậm Dã giả vờ bình tĩnh, mặt không biểu cảm liếc nhìn mọi người, định bước đến ghế chủ vị trong điện. Nhưng lúc này, hắn lại phát hiện ra trên ghế bên cạnh có một nữ nhân xinh đẹp đang ngồi.

Nhìn qua dung mạo, nàng ước chừng hai mươi tuổi, nhan sắc thanh tao thoát tục, tựa như đóa sen mọc lên từ bùn mà không hề vấy bẩn. Đôi mắt sáng ngời, trong trẻo nhưng không che giấu được vẻ cao quý lạnh lùng, thân hình uyển chuyển, đường cong quyến rũ.

Nhưng không hiểu sao, nàng không mặc trang phục lộng lẫy trang trọng mà lại khoác lên mình một bộ đạo bào rộng rãi thanh tao, mái tóc đen nhánh cài trâm gỗ, càng khiến người ta có cảm giác lạnh lùng thờ ơ.

Nàng chính là Hoài Vương phi - Hứa Thanh Chiêu.



Hả, nữ nhân này chưa từng ngủ qua?

Tên Chu Tử Quý này đúng là một kẻ vô dụng, một cung nữ hơn ba mươi tuổi mà cũng không tha, vậy mà lại không thể thu phục được Vương phi của mình?

Theo như ký ức, Hoài Vương phi là đích nữ của tể tướng đương triều, cuộc hôn nhân của nàng và Chu Tử Quý hoàn toàn là một cuộc hôn nhân chính trị, hai bên không hề có tình cảm gì, đặc biệt là sau khi Hoài Vương bị giam lỏng, quan hệ phu thê càng trở nên lạnh nhạt.

Hơn nữa, Hứa Thanh Chiêu tuy đang ở độ tuổi đẹp nhất của đời người, nhưng lại say mê tu đạo, không bao giờ tham gia vào triều chính, cho nên trong chốn tường cao sâu thẳm này, nàng càng giống như một người ngoài cuộc.

Nhậm Dã dừng lại một chút, rồi bước lên bệ cao, ngồi vào vị trí chính giữa.

Vương phi ngồi nghiêm trang bên cạnh, khuôn mặt kiều diễm lạnh lùng, đôi mắt bình thản, thậm chí không chào hỏi phu quân mình.

Trên thực tế, trước đây nàng đã ở nhà mẹ ruột hơn nửa năm, ba ngày trước mới từ kinh đô trở về, sau khi vào phủ cũng không gặp Hoài Vương.

Trong điện Tồn Tâm trang nghiêm, Nhậm Dã liếc nhìn các quan viên, cố tình cau mày, im lặng không nói.

Hắn xuất thân từ hệ thống, tuy rằng quan trường cổ đại và hiện đại có chút khác biệt, nhưng bản chất đều giống nhau, trong hoàn cảnh chưa hiểu rõ tình hình, không thể nói trước, phải chờ người khác phát biểu.

Quả nhiên, sau khi bên trong đại điện hơi yên tĩnh, một viên quan dẫn đầu đi ra.

Hắn hành lễ rồi hô to: "Bẩm điện hạ, chỉ huy sứ thân vệ doanh Vương Tĩnh Trung, đêm qua có ý định kích động chỉ huy sứ mật thám doanh Ngô A Tứ tạo phản, nhân chứng vật chứng đầy đủ, xin điện hạ lập tức dùng hình tra tấn, truy hỏi đồng đảng của kẻ này, loại bỏ hoàn toàn những mối nguy hiểm tiềm ẩn cho trấn Thanh Lương."

Nhậm Dã liếc nhìn viên quan này, người đó là quan gián nghị đại phu thuộc Ty Gián Nghị, phụ trách ghi chép lời nói và hành động của thân vương.

Từ khi khai quốc, Đại Càn đã thiết lập Ty Gián Nghị tại các phiên vương phủ. Bộ phận này chuyên giám sát thân vương, là tai mắt của hoàng đế, thiết nghĩ ngay cả việc thân vương mỗi tối đi vệ sinh có màu gì cũng sẽ được ghi chép và báo cáo đầy đủ.

Nhậm Dã khoác áo bào đỏ, ngồi nghiêm trang trên điện, cố gắng bắt chước cách dùng từ của người xưa: "Lưu gián nghị, Vương Tĩnh Trung là chỉ huy sứ thân vệ doanh, chức cao quyền trọng, từ năm mười tám tuổi đã theo phụ vương ta chinh chiến Nam Bắc, lập được vô số chiến công, ông ta có lý do gì để mưu phản?"

"Thanh Lương trấn tiếp giáp Nam Cương, Vương Tĩnh Trung có ý định mưu phản, hiển nhiên là có liên quan đến các nước nhỏ ở Nam Cương. Nếu không phát hiện sớm, e rằng an nguy của điện hạ khó bảo toàn." Lưu gián nghị cúi người, ánh mắt sắc bén, khoé miệng nở nụ cười nham hiểm: "Xin điện hạ lập tức dùng hình phạt nặng!"

"Điện hạ, đêm qua Vương Tĩnh Trung lấy cớ uống rượu mà gặp gỡ ta. Sau một vài lần thăm dò, hắn hứa hẹn lợi ích lớn, đề xuất muốn bí mật liên kết với ta, tìm cơ hội khống chế tẩm cung của điện hạ, đây rõ ràng là hành động mưu phản, xin điện hạ dùng hình phạt nặng!" Chỉ huy sứ Mật Thám Doanh tiến ra: "Chuyện này, tỳ nữ và cận vệ của ta đều có thể làm chứng."

Nghe những lời này, lòng Nhậm Dã chùng xuống, ban đầu hắn muốn bảo vệ Vương Tĩnh Trung. Vì hắn là một vương gia bù nhìn, bên cạnh không có mấy người đáng tin cậy, nếu có thể giữ lại người này, chắc chắn sẽ có ích trong tương lai.

Nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, Vương Tĩnh Trung không những khó bảo toàn, mà thậm chí chính bản thân hắn cũng có thể gặp nguy hiểm.

Lưu gián nghị và chỉ huy sứ Mật Thám Doanh đều nói muốn dùng hình phạt nặng với Vương Tĩnh Trung để truy tìm đồng phạm, chứ không phải xử tử.

Đây là ý gì? Rõ ràng là muốn Vương Tĩnh Trung ngay tại điện này, trước mặt mọi người tố cáo Chu Tử Quý.

Đến lúc đó, vấn đề không còn là có thể xuống đài hay không, mà là bản thân còn có thể an toàn hay không...

Nhậm Dã suy tư chốc lát, trên mặt bỗng nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn một nam nhân trung niên trong điện.

Người đó cao lớn, hai bên tóc mai điểm bạc, mặc áo bào đen, từ đầu đến cuối không nói lời nào.

Hắn ta là trưởng sử Ty Gián Nghị, tên là Lý Hân, phụ trách những việc chính của vương phủ, là con chó săn số một của hoàng đế giám sát hắn.

Hôm nay, Lưu gián nghị và những người khác có thể "cắn người" như chó điên, chắc chắn là do hắn ta âm thầm chỉ đạo.

"Lý trưởng sử, bản vương có chuyện quan trọng muốn bàn với ngươi, chúng ta sang sảnh bên cạnh nói chuyện?" Nhậm Dã cố gắng trực tiếp giao tiếp với tên chó săn đầu sỏ của triều đình.

Lý trưởng sử cúi đầu đứng im, mí mắt cũng không thèm nâng lên: "Chuyện gì cũng không lớn bằng chuyện mưu phản, xin điện hạ dùng hình phạt với Vương Tĩnh Trung."

Giao tiếp thất bại...

Nhậm Dã thầm nghiến răng, ngẩng đầu nhìn lại đám quan viên, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nghiêng tuyệt đẹp của Vương phi: "Các vị có ý kiến gì khác không?"

Vương phi im lặng, nhận lấy chung trà từ tỳ nữ, khuôn mặt kiều diễm toát lên vẻ lười biếng, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của Nhậm Dã.

Trong điện im phăng phắc, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, không một ai đứng ra nói giúp Nhậm Dã.

Lưu gián nghị liếc nhìn Nhậm Dã với ánh mắt âm u, lại bước lên cao giọng hô: "Xin điện hạ dùng hình phạt thật nặng, truy hỏi đồng đảng của Vương Tĩnh Trung!"

"Bịch...bịch...!"

Vừa dứt lời, hơn bốn mươi quan viên đồng loạt tiến ra, cùng hô vang: "Xin điện hạ dùng hình phạt nặng, truy hỏi đồng đảng của Vương Tĩnh Trung!"

Nhậm Dã nhìn đám quan viên hùng hổ tiến đến, lòng gần như tuyệt vọng.

Tên Chu Tử Quý ngươi là con chim trong l*иg bị giam lỏng cũng đành thôi, quan trọng nhất là ngươi quá ngu ngốc!

Ngươi vô dụng như vậy, sao không thể ngừng làm bậy? Người trung thần duy nhất có "quyền binh", ngươi lại để hắn đích thân đi kích động tạo phản? Còn bị tố cáo!

Ngươi có ngu ngốc quá không chứ?!

Gây ra một mớ hỗn độn không thể thu dọn, ngươi muốn ta làm gì? Ta hỏi ngươi phải làm gì?!

Lúc này, Vương phi nhấp một ngụm trà, đôi mắt sáng như sao, nhìn nhàn nhạt về phía Vương Tĩnh Trung đang quỳ dưới đất.

............

Edit: Ngày 4 tháng 4 năm 2024