Chương 5

Lúc này, trên hành lang có rất nhiều nhân viên đi lại, nghe thấy tiếng động liền vây quanh.

"Vân Vân, có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Ôi chao, khuỷu tay của Vân Vân bị trầy rồi."

Người đầu tiên đến đỡ Mạc Vân Vân là quản lý của cô ta, quản lý vừa đỡ cô ta, vừa phẫn nộ hét lên với tôi.

"Lâm Chi Ngôn, sao có thể có người lòng dạ ác độc như cô vậy? Vừa rồi Vân Vân nói với tôi sợ tâm trạng cô không tốt, muốn đến an ủi cô, cô không nể tình cũng thôi đi, còn trực tiếp đẩy cô ấy ra khỏi phòng?"

Nhân viên xung quanh thay nhau cùng hùa theo:

"May mà chỉ trầy xước khuỷu tay, nếu chẳng may bị xước mặt, sự nghiệp diễn xuất của Vân Vân sẽ bị hủy hoại!"

"Lâm Chi Ngôn sao có thể độc ác đến thế..."

Vài người thậm chí còn giơ điện thoại lên, quay lại cảnh này và đăng lên Douyin.

Không cần nói cũng biết, đây lại sẽ là một chủ đề nóng hổi cấp độ bom hạt nhân.

Mạc Vân Vân ôm lấy cánh tay bị trầy xước nhẹ, giọng dịu dàng nói:

"Không sao, tôi không sao, mọi người không cần lo lắng cho tôi, tôi sẽ không ảnh hưởng đến công việc..."

Cuối cùng, Mạc Vân Vân được quản lý của mình dìu về phòng nghỉ để bôi thuốc.

Mà người quản lý của tôi, chị Vương, cũng đã đến.

Chị ấy đuổi đi những người hóng chuyện đang vây quanh quay phim, kéo tôi vào phòng nghỉ và khóa cửa.

Chị Vương lo lắng đến mức suýt khóc.

"Chị vừa gọi điện cho công ty, bảo bộ phận PR dập tắt dư luận, sao bên này lại xảy ra chuyện này nữa!"

Điện thoại của chị Vương kết nối với hệ thống theo dõi dư luận thời gian thực, trong đó toàn là những lời mỉa mai, chê bai của cư dân mạng dành cho tôi.

Chỉ trong vòng một giờ ngắn ngủi, đoạn clip tôi nói chị yêu em với Cố Dịch An và cậu ấy đáp "Chị uống nhầm thuốc rồi à?" trong chương trình tạp kỹ đã được cắt ghép thành video hài hước, lan truyền mạnh mẽ trên các trang web.

Chị Vương muốn khóc nhưng không có nước mắt:

"Chi Ngôn, chị nghĩ chương trình tạp kỹ này là do Mạc Vân Vân muốn nhắm vào em, chúng ta không thể chơi lại cô ta.

"Chị sẽ đi nói chuyện với tổ ê-kip chương trình, chúng ta không ghi hình nữa, về nhà đóng phim cho an toàn."

Chị Vương là một quản lý theo kiểu truyền thống trong công ty chúng tôi. Chị ấy tin rằng chỉ cần đóng phim tốt, mọi dư luận đều sẽ trôi qua.

Nhưng tôi không muốn như vậy.

Tôi bình tĩnh mỉm cười với chị Vương: "Hợp đồng đã ký rồi, không thể vi phạm đâu.”

"Chúng ta ở lại ghi hình cho xong đi. Chuyện còn thể tệ hơn đến mức nào nữa chứ?"

Chị Vương không thể thuyết phục tôi, thêm vào đó, việc ngừng quay thực sự sẽ phải bồi thường một khoản tiền bồi thường lớn, chị ấy chỉ có thể lặp đi lặp lại dặn dò tôi phải cẩn thận trong các phần tiếp theo:

"Chị đã nghe ngóng rồi. Mạc Vân Vân hiện đang hẹn hò với Cố Dịch An, em tuyệt đối không được chọc giận cô ta nữa.”

"Nếu chọc giận nhà họ Cố, em thực sự có thể bị đóng băng."