Chương 46 : Áo hầu gái

Sáng ngày thứ sáu, Đức vẫn còn đang ngủ quên trên giường thì có tiếng chuông cửa đánh thức Đức...cầm điện thoại bên giường liếc nhìn , mới 7h30 sáng...

"Ai Mới sáng sớm..."

Đức ngáp và dụi mắt, Đức bước đến lối vào với những suy nghĩ vụn vỡ trong đầu... Vừa mở cửa, cảnh tượng trước cửa khiến Đức lập tức tỉnh táo lại... Đức nhìn thấy Hà mặc một bộ quần áo mỏng lạ thường, uốn éo đứng trước cửa, hai chân đan chặt vào nhau, đùi trong nhẹ nhàng cọ xát khi cơ thể cô rung lên...

"Sao hôm nay đến sớm vậy"

Một lúc lâu sau, Hà mới trả lời "ummmmmmmmm"... Vẻ mặt của cô hơi đờ đẫn và nước da của cô không được tốt lắm, có vẻ như đêm qua cô không ngủ ngon...

“Quên đi, ngươi vào trước đi, ăn sáng chưa”

“Chưa..ummm...”

“Vậy Anh chuẩn bị, em ngồi đó một lát đi...”

Nhìn thấy Hà ăn mặc thế này, Đức ăn xong cũng giật mình... Mặc dù tình trạng này là do Đức luyện tập, nhưng Đức không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy... Theo dự kiến

ban đầu của nó, quá trình này sẽ kéo dài khoảng mười ngày... Tuy nhiên, ngạc nhiên tột độ, Đức vẫn cố hết sức để biểu cảm ra mặt, cố tình gạt Hà sang một bên, từ từ rửa mặt rồi gọi cô vào phòng ngủ sau khi ăn sáng...

"Thay bộ đồ này..."

"Vâng, thưa Chủ nhân..."

Hà dễ dàng thay bộ đồ cô hầu gái hở ngực gợi cảm... Chỉ trong vòng bốn năm ngày, cô đã hoàn toàn quen với việc khỏa thân trước mặt Đức và thay bộ đồ này đến bộ đồ khác mà cô sẽ không bao giờ có thể mặc trong quá khứ...Những bộ quần áo gợi cảm trên cơ thể...

"Nâng váy lên..."

"Vâng, Chủ nhân..."

Khi Hà đồng ý, cô vén chiếc váy ngắn viền ren về phía Đức, để lộ chiếc thắt lưng trinh tiết tối màu của cô ... Đức hài lòng gật đầu, l chìa khóa và cởi thắt lưng trinh tiết của Hà...

“Cô, hôm nay đổi trò chơi đi...”

Nhìn Hà bất mãn, Đức biết đã đến lúc phải tiến lên huấn luyện...

“Sau khi xem video dạy học nhiều ngày như vậy, hôm nay cô giáo sẽ làm một buổi thực tập...”

Đức nhàn nhã ngồi bên cạnh giường nhìn Hà, trong lòng có chút choáng ngợp...

"anh không hiểu sao hay nghĩ nhìn xem người mặc bộ đồ hầu gái trong phim..."

Sau lời nhắc nhở của Đức, Hà lập tức nhớ lại bộ phim mà cô đã xem vào buổi sáng hôm trước, kể về một thiếu gia giàu có đang tận hưởng câu chuyện về năm cô hầu gái độc quyền phục vụ ... ...

"Cuối cùng, hôm nay sẽ là ..." Nghĩ đến những gì có thể xảy ra ngày hôm nay, và tin rằng người đàn ông này rốt cuộc vẫn đang khao khát

cơ thể , Hà bằng cách nào đó đã cảm thấy thoải mái hơn một chút...

“Hiểu rồi, Chủ nhân...”

Hà, hai má ửng đỏ, chậm rãi đi tới chỗ Đức và quỳ xuống, đưa tay cởi thắt lưng của Đức...

“Chờ đã,” Mặc dù ©ôи ŧɧịt̠ của Đức đã dựng lều trong quần, Đức vẫn cắt ngang động tác của Hà, “em nên nói gì trước đây”.

“…” ... Tuy nhiên, vào lúc này, theo yêu cầu của Đức, cô phải nói những điều tục tĩu , điều này thực sự khiến cô cảm thấy xấu hổ...

Cái miệng đã từng phun ra những lời ác độc không biết bao nhiêu lần chỉ có thể phát ra âm thanh giống như chanh chua, vẻ ngoài vô cùng xấu hổ nhưng khiến Đức cảm thấy vô cùng thoải mái...

“nói đi” nó lớn tiếng mắng...

“Vâng… em xin lỗi, Chủ nhân...” Hà, người bị mắng, hơi run lên, và ngay lập tức xin lỗi trong tiềm thức...

Cảnh tượng hiện tại đối với Đức có chút quen thuộc, nhưng trong trí nhớ của Đức, người hét lên mắng mỏ thường là người phụ nữ trước mặt Đức đã trở nên có phần phục tùng, và quả thực là những học sinh trong lớp Đức đang vội vàng xin lỗi... ... Đức phải nói rằng cảm giác vượt trội này thực sự rất hấp dẫn, và Đức bắt đầu hiểu tại sao Hà lại có thái độ như vậy với học sinh trước đây...

Mặc dù cơn tức giận tích tụ trong quá khứ đã tiêu tan từ lâu, nhưng nhìn giáo viên từng là cao thủ, chủ nhiệm giờ đã trở thành học sinh mà cô khiển trách hồi đó, bản tính thú tính ẩn nấp trong lòng Đức lại bị khu động, mà khiến Đức mong chờ sự xuất hiện của người phụ nữ này sau khi cô đã hoàn toàn sa ngã...

“Đừng căng thẳng...” Đối mặt với Hà đang vội vàng xin lỗi, Đức nhẹ nhàng xoa đầu cô , “Đây chỉ là diễn thôi...” Dưới sự an ủi của Đức, tâm trạng Hà nhanh chóng bình tĩnh trở lại...

“À, đúng vậy, đây chỉ là diễn xuất, không phải con người thật của em...” Hà dễ dàng chấp nhận lời nói của Đức, và không nhận ra rằng

đây thực ra chỉ là sự tự lừa dối bản thân của cô ...

“Làm lại đi, biểu cảm gì đó, muốn diễn thì cứ làm như vậy...”

Tay Đức vuốt cằm Hà, nữ giáo viên ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, nhìn Đức người bắt cô phải gọi cô là “chủ nhân... " Người đàn ông mà cô nghĩ như một con quỷ lúc này lại nở một nụ cười nhẹ, khiến trái tim cô nhói lên không thể tả...

Rõ ràng là hung thủ của mọi tội ác, nhưng chỉ cần thỉnh thoảng lộ ra một chút dịu dàng, ấn tượng của nó đối với tâm lý nạn nhân sẽ vượt xa nó...

Hiện tượng tâm lý kỳ diệu này xưa nay luôn được nhắc đến, và hôm nay, Đức chỉ muốn thể hiện sự "dịu dàng" của mình với cô giáo đã bị Đức bạo

hành không ít lần ...

"Làm ơn để cho con cɧó ©áϊ... hầu hạ ©ôи ŧɧịt̠ lớn của chủ nhân."