Chương 2

Omega nhỏ sửa sang lại quần áo, mang theo chút vui sướиɠ,tiếp tục đi đến trung tâm.

Tinh thần lực trong hố sâu vẫn hoành hành, nhưng khi chạm vào cậu đã trở nên nhẹ nhàng, tựa như có một bàn tay đang vuốt ve. Cậu còn ảo tưởng rằng Tịch nguyên soái đang vuốt ve mình, hai bên tai chậm rãi đỏ lên. Mất đi miếng dán tuyến thể, theo bản năng sẽ tiết ra một ít pheromone, mặc dù không nồng như thời kỳ động dục nhưng đủ để dịu đi môi trường xung quanh.Lan Hữu Ninh lại lấy cuốn album ra, vừa đi vừa nhìn cuộc đời của người kia, vô thức bước đến nơi trung tâm.

Sau vụ nổ, không còn lại gì hết.

Không có di vật, không có vũ khí của trận chiến ban đầu, chỉ còn một mảng hoang tàn và dấu vết nổ các thiên thạch. Cho dù đã qua trăm năm, dấu vết vẫn như cũ, khiến Lan Hữu Ninh không dám nghĩ tới cảnh tượng ban đầu như thế nào. Trái tim cậu chùng xuống, có một nỗi thất vọng không giải thích được nhưng cậu vẫn bước đến nơi sâu nhất.

" Tịch nguyên soái...". Nhẹ giọng lẩm bẩm, cậu chậm rãi ngồi xuống.

Đây là nơi khởi đầu cuồng phong tinh thần lực, cát mịn trên mặt đất cũng duy trì được sự tĩnh lặng hiếm có, không vần vũ như những nơi khác. Cậu đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy một nắm cát, nhưng nó lại nhanh chóng tuột khỏi kẻ tay cậu, như thể không cho cậu cơ hội lấy đi. Omega nhỏ có chút khổ sở cúi thấp đầu xuống, thì thầm trong lòng cái tên mà cậu ngưỡng mộ nhất. Ngẩng đầu nhìn xung quanh lần nữa, bỗng nhiên cảm thấy thật đau lòng.

Tất cả mọi người đều cảm ơn, tưởng nhớ và ca ngợi sự dũng cảm của Tịch Tòng Nhung, nhưng không một ai đi tế hiến anh.

Rốt cuộc người đàn ông quyền lực này thậm chí còn chưa từng có bạn lữ.

Lan Hữu Ninh cúi đầu, đút tay vào cát mịn.

Cậu cũng không có mang đồ cúng, lúc này chỉ có thể mờ mịt đứng tại nơi nguyên soái chết trận, không làm được gì hết. Tuy nhiên lúc cậu hơi buồn, đầu ngón tay lại chạm phải thứ gì đó không được trơn tru lắm. Cậu sững sờ một lúc,thiếu chút nữa bị dọa, nhưng tinh thần lực lại nói cho cậu biết đây là một hạt giống nhỏ. Omega nhỏ chớp chớp mắt, đem tay thọc vào cát lấy hạt giống nhỏ ra.

Hạt giống cũng không nhỏ lắm.

Đó là một hạt hình tròn, to bằng nắm tay. Lan Hữu Ninh nhìn nó liên tục, luôn cảm thấy nó giống hạt giống hoa, nhưng cậu chưa từng thấy nó bao giờ, đành phải cầm trong tay. Nhìn đồng hồ thấy trời đã khuya, cậu hạ quyết tâm quay lại. Nó hơi bất tiện khi cầm một hạt giống to như vậy trong bàn tay, vì vậy cậu cẩn thận bỏ nó vào balo chung với cuốn sách" Tiểu sử Tịch Tòng Nhung"

Sau đó đeo miếng dán tuyến thể, đóng gói lại rồi rời đi.

Nhưng đã muộn khi quay lại nơi cậu sống.

Cậu đã dùng tiền tiết kiệm mua một căn nhà nhỏ có hai tầng. Tầng một dùng để làm tiệm bánh ngọt còn tầng 2 để sinh sống. Mở cửa bước vào, cẩn thận xem xét, tiếp theo lại đem cái khóa cũ treo lên. Đèn được bật lên, cậu cầm món tráng miệng thừa mà cậu làm từ hôm qua, nhẹ nhàng ăn một miếng nhỏ. Khẩu vị cậu vốn nhỏ, chưa kể đi lâu quá rồi, bây giờ lại không đói, chỉ hơi khát. Uống một cốc nước, mở balo lấy hạt giống lạ ra, ngập ngừng giao tiếp với nó bằng tinh thần lực của mình.

" Mi muốn gì...? Ta ngâm mi xuống nước nha.."

Hạt giống không phản hồi, nó dường như đang chết dần.

Lan Hữu Ninh mím môi, cũng chỉ theo thường lệ cầm lấy một ly nước lạnh, bỏ hạt giống vào trong đó.

Mặc dù rất giỏi trong việc chăm sóc hoa và cây cối, nhưng đối mặt với một hạt giống đang chết dần chết mòn như vậy, cậu lại không có nhiều niềm tin vào việc cứu nó. Đơn giản rửa sạch, sau đó xách cốc vào phòng ngủ, đặt ở đầu giường, trước khi đi ngủ nhìn kỹ. Cậu thậm chí còn đang suy nghĩ về việc có nên mua một số chất dinh dưỡng thực vật đặc biệt hay không, nhưng sáng hôm sau,cậu đã bị sốc khi thấy hạt giống đã nở những bông hoa tuyệt đẹp.

"A.." Omega nhỏ chưa từng gặp qua thực vật phát triển nhanh như vậy.

Những bông hoa trông giống như hoa hồng và có mùi thơm thoang thoảng gần như rơi xuống mặt cậu. Lan Hữu Ninh vội vàng ngồi dậy, chưa kịp thay đồ ngủ đã đã cầm lấy chiếc cốc và tìm một cái bình lớn hơn để gieo hạt giống đã nảy mầm. Cẩn thận phun nước vào đáy rễ, rắc lên một ít lên lá. Hoa nở vừa phải, nhìn rõ cả nhị bên trong.

Cậu không thể không đưa tay ra chọc vào."Ta tưởng rằng mi không thể sống sót..." Lan Hữu Ninh không đeo miếng dán tuyến thể, pheromone ngọt ngào và hương hoa hồng hòa vào nhau, cả phòng ngủ tràn ngập mùi thơm quyến rũ, "Thật tốt."

Những bông hoa run rẩy và dường như sẽ nở thêm một chút nữa.