Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 158

« Chương TrướcChương Tiếp »
[158] - Phòng điều tra đặc biệt (40)

Tác giả: Bạo Vũ Thành

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

.

Trên con đường cái tuy không được xem là tấp nập nhưng hai bên đường đều là những quầy hàng rong, đâu đâu cũng có thể bắt gặp những anh lính tuần tra mặc đồng phục quân đội.

Tả Ngôn đi theo sau hai bóng lưng một lớn một nhỏ, ngồi vào một sạp nhỏ xem kịch chiếu bóng cùng một đám người cậu không nhìn rõ được mặt.

Con rối được nối dây với cành trúc, người điều khiển cành trúc l*иg tiếng diễn kịch, mọi người xem thấy hay liền vỗ tay reo vang không ngừng.

Tả Ngôn cùng đứa trẻ nhìn sân khấu chằm chằm đến không chớp mắt, Thanh Tu lại nâng chén trà ngẩng người nhìn về một hướng, một ngụm trà cũng chưa uống.

Sau khi xem xong kịch chiếu bóng thì cũng khá muộn, người hầu giục bọn họ quay về, không được trễ thời gian uống thuốc.

Trên đường về, Tả Ngôn nhìn thấy một pho tượng đất khá bắt mắt.

Một bước rồi lại hai bước, Tả Ngôn tách khỏi hai người phía trước, dừng lại trước mặt pho tượng đất.

Ông chủ sạp một mình mở hai sạp, sạp bên trái bán nhiều tượng đất cực kỳ sống động, sạp bên phải bán đủ loại đồ chơi làm bằng đường.

Hệ thống: [Mau lau nước miếng đi.]

Tả Ngôn sờ sờ cằm: [Ta cảm thấy hình như lâu rồi chưa được ăn cơm.]

Hệ thống tính giùm cậu, thời gian trong không gian này khá hỗn loạn, nếu dựa theo thời gian của nó để tính thì một ngày rồi cậu chưa ăn gì.

Tả Ngôn: [Ta vẫn còn bé lắm, thân thể này của ta còn chưa đến hai tuổi.] Tả Ngôn ôm bụng nhìn trời thở dài, ít ra cũng phải cho cậu trở về ăn cơm một lát chứ.

Hệ thống: [Nhưng linh hồn của ngươi đã sánh như đất trời.]

Tả Ngôn: [Quá khứ cả rồi.]

Hệ thống: [Nếu nói đến hiện tại thì hình như vài ngày trước ngươi vừa uống "sữa" của mục tiêu.]

Tả Ngôn: [... Hôm đó ta bị ép !]

Hệ thống buồn bã nói: [Ta quen ngươi cũng được mười mấy năm rồi. Trước kia, hình tượng của ngươi trong lòng ta luôn đứng thứ bốn nhưng vài ngày trước kia ngươi đã thăng lên hạng nhất.]

Tả Ngôn có dự cảm không ổn, cảnh giác hỏi: [Ba tên trước đó là ai ?]

Hệ thống: [Đổng Vĩnh, Hứa Tiên, Ninh Thải Thần(1).]

(1) Đổng Vĩnh, Hứa Tiên, Ninh Thải Thần: Nhân vật trong truyện Liêu trai.

Tả Ngôn nói: [Ba người này giống gì ta ?]

Hệ thống đáp: [Một tên cưới tiên nữ, một tên gả cho Trùng chúa, tên cuối cùng ngay cả quỷ cũng không tha. Ngươi còn ghê gớm hơn bọn họ. Ta có từng nghe nói đến nhân-thú, nhưng đây là lần đầu tiên ta gặp quỷ-thú, cám ơn ngươi đã cho ta thêm kiến thức.]

Tả Ngôn: [...]

Hệ thống: [Khi nào trở về, ngươi có thể xuất bản một quyển sách, đặt tên là "Những giấc mơ năm đó của ta", không bán chạy ta không làm hệ thống nữa.]

Tả Ngôn đáp: [Ta bán bản quyền cho ngươi. Đến lúc quay phim, ngươi diễn vai chính, ta vai phụ.]

Hệ thống: [Ta từ chối.]

Tả Ngôn: [Tin ta đi, tài diễn xuất của ta không làm ngươi bị kéo chân sau đâu. Đúng rồi, có phải do ta diễn vai phụ nên bạn trai của ngươi không đồng ý không ? Không sao, mời nó cùng đến. Hai người các ngươi diễn cảnh giường chiếu không cần dùng thế thân. Thật ra ta cũng rất tò mò hệ thống sẽ dùng tư thế gì.]

Hệ thống: [... Ta sai rồi.]

Tầm mắt của Tả Ngôn dán chặt lên những món đồ chơi làm bằng đường, nhìn cho đỡ thèm, mở miệng bảo: [Đừng lo, xem hai ta là bạn đã lâu ta nhất định sẽ phát lương cho ngươi, đến lúc đó đừng nói là mắt, ngay cả jj(2) cũng sẽ đổi cái mới cho ngươi.]

(2) jj: Nguyên văn là 鸡鸡, hay còn được viết tắt là jj, dùng ám chỉ bộ phận nhạy cảm của đàn ông.

Hệ thống bị KO(3).

(3) KO: Knock out (nốc-ao), bị hạ.

Sau khi PK(4) thắng hệ thống, Tả Ngôn cũng không định xem tiếp nữa, hoạ bính sung cơ(5) tuy rằng có thể nhịn thêm một lát, nhưng vẫn không ngừng được tiếng dạ dày không ngừng kêu vang.

(4) PK: Player killing, hai người (chơi) giao đấu với nhau.

(5) Hoạ bính sung cơ: Nguyên văn 画饼充饥, thành ngữ Trung Quốc. Có nghĩa là vẽ ra một cái bánh để làm giảm cơn đói, dùng để ám chỉ dùng sức tưởng tượng để thoả mãn, an ủi chính mình.

Tả Ngôn quay đầu một cái liền bị doạ kém chút nhảy dựng, không biết từ lúc nào sau lưng cậu đã đứng một người.

Người đó mặc áo choàng dài, thân hình cao gầy. Ngón tay thon dài của người nọ duỗi về hướng cậu, sau đó chuyển hướng, dừng trên que trúc của những món đồ chơi làm bằng đường. Sau đó rút ra một que hình Tôn Ngộ Không đưa cho đứa bé đứng bên cạnh.

Đứa bé vui mừng ríu rít nói cảm ơn, giây tiếp theo liền bỏ đồ chơi làm bằng đường vào miệng.

Đứa bé chỉ kém chút nữa là cắn xuống, lại bị câu tiếp theo của người nọ chặn họng.

"Chỉ cho phép nhìn, không cho phép ăn."

Anh bạn, anh có biết anh còn đáng giận hơn Chu lột da và phát xít không vậy.

Mua cũng mua rồi, không cho thì thôi còn bắt người ta phải nhìn mà không được ăn, mau xem khuôn mặt nhỏ nhắn của người ta tội nghiệp chưa kìa.

Hệ thống: [Nếu không nhìn thấy nụ cười vui vẻ khi người khác gặp hoạ của ngươi, ta còn tin ngươi nghĩ vậy thật.]

Tả Ngôn đáp: [Nếu đứa nhỏ đứng bên cạnh ta ăn, còn ta chỉ có thể nhìn mới là vô nhân đạo.]

Lúc này, chỉ thấy Thanh Tu lại đưa cho chủ quán một tờ giấy và vài vật gì đó, đối phương nhìn thoáng qua sau đó nói với hắn vài ngày sau đến lấy.

Hắn gật đầu rồi kéo tay đứa nhỏ rời sạp.

Tả Ngôn vừa định theo sau nhưng mọi thứ trước mắt cậu đột nhiên vỡ thành từng mảnh nhỏ, từng mảnh nhỏ ấy lại ghép lại thành một cảnh tượng mới.

Lúc này Tả Ngôn không thể nhúc nhích, trước kia cậu có thể tự do đi lại, nhưng hiện tại cậu lại chỉ có thể dậm chân tại chỗ.

Trước mắt cậu lúc này là một cánh cửa, đóng chặt đến không một khe hở, từ sau cánh cửa truyền đến tiếng kêu rên thống khổ.

Tiếng động gợϊ ɖụ© càng lúc càng dồn dập, Tả Ngôn xị mặt xuống, vẻ mặt vô cùng khó coi.

Hệ thống: [Ngươi đã hiểu cảm giác của ta mỗi lần xem cảnh giường chiếu của ngươi rồi chứ ?]

Tả Ngôn đáp: [Bắt nghe thì thôi không nói, mịe nó vậy mà lại không cho xem !]

Hệ thống: [...]

Tả Ngôn: [Xem phim không bật tiếng cũng tạm chấp nhận được, nhưng không có hình là không có đạo đức.]

Vừa nói xong, chợt nghe thấy tiếng thét chói tai vang lên từ sau cửa, một nữ nhân thân hinh nhẵn nhụi mở cửa hoảng sợ chạy ra ngoài, ngay cả quần áo cũng không thèm mặc.

Nương theo cửa nhìn vào trong, lão tam nhà họ Trịnh lảo đảo bước đến cửa, hắn ta vừa ngẩng đâu lên, ngang cả Tả Ngôn cũng bị doạ nhảy dựng.

Mảnh da thịt bị thối rách trên gương mặt kia tựa như ánh nắng gay gắt của mùa hè xuyên qua tán lá, đâm vào mắt.

Không chỉ trên mặt, cổ, ngực đều có, hệt như một người vừa bước ra từ bùn đất.

Giống như những cỗ thi thể bị nhà họ Trịnh đem đi chôn cất, thậm chí còn nặng hơn.

Tả Ngôn nhíu mày nhìn hắn ta, thân thể như vậy mà vẫn còn sống được ? Còn không bằng xác không hồn trong phim điện ảnh, ít nhất thân thể chúng nó cũng không bị nứt như gương sắp vỡ !

Không bao lâu sau, tên đạo sĩ nhanh chân chạy đến, vài tên người hầu ôm theo hai đứa trẻ sau đó cũng bước vào phòng, sau đó mấy tên người hầu ra ngoài, cánh cửa lần nữa bị đóng lại, Tả Ngôn không thể nhìn thấy gì, ngay cả chút tiếng động cũng không nghe thấy.

Ở đằng xa, một bà lão chống gậy từ từ bước lại, là lão phu nhân.

Bà đứng trước cửa nhìn trái rồi nhìn phải, sau đó dừng lại bên cạnh cửa sổ, chọc thủng lớp giấy trên cửa.

Thời gian dần trôi, lão phu nhân dường như đã nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ lắm, bà lùi mạnh về sau mấy bước, nắm khăn tay giữ lấy ngực, sau đó lại vội che lại miệng và mũi, đè tiếng ho khan xuống.

Tả Ngôn vừa hay có thể từ chỗ bị chọc thủng trên cửa sổ nhìn thấy khung cảnh bên trong, vừa liếc mắt một cái, cậu đã không chịu được.

Giọng nói của tên đạo sĩ và lão tam nhà họ Trịnh mơ hồ truyền đến, Tả Ngôn che miệng lại, chỉ cảm thấy nhộn nhạo muốn nôn thốc.

"Thì ra... là như vậy."

Khung cảnh lần nữa trở nên mơ hồ, vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ rồi lại sang tiếp cảnh mới.

Trước bia mộ là Thanh Tu đang mặc một thân áo đen, tôn nên dáng người thon dài của hắn, sau khi đốt xong xấp tiền giấy cuối cùng trên tay, hắn quỳ xuống dập đầu lạy ba cái.

"Người đã giữ lại cái mạng này cho con, vậy nên con đã dốc sức vì nhà họ Trịnh 17 năm nay. Mẹ, con không quan tâm, con cũng không nghe không biết không nói gì hết, đây là chuyện cuối cùng con có thể làm vì người."

Lúc hắn cúi người dập đầu, Tả Ngôn đã nhìn thấy được tên và ảnh bên trên bia mộ.

Là vị lão phu nhân đó.

Ngày Thanh Tu rời đi, đứa nhỏ Trịnh Tử Đống khóc không ngừng.

Tả Ngôn đứng trước cửa nhà họ Trịnh, chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh thon dài kia xa dần rồi biến mất.

Cậu ngẩng đầu nhìn biển hiệu nhà họ Trịnh, cậu biết, câu chuyện về gia tộc này vẫn chưa dừng lại ở đây.

Từ sau khi Thanh Tu rời đi, cậu càng giống như phược linh, nhưng cậu ngay cả phược linh nhà người ta cũng không bằng, cậu không thể nhúc nhích di chuyển.

Cũng giống như cái cây trong vườn, tuỳ ngươi muốn tắm gió lay động ra sao, nhưng muốn bật dậy bước đi ? Nằm mơ đi !

Lúc này thời gian cũng trôi qua rất nhanh, rạp hát nhà họ Trịnh từng là một nơi phồn hoa tấp nập bậc nhất, nhưng từ khi người nọ rời đi thì nhanh chóng nghèo túng, rạp hát to như vậy chỉ có thể miễn cưỡng sống qua ngày.

Từ lúc Trịnh Tử Đống muốn mở cửa còn phải nhờ người bế, cho đến khi cậu nhóc trưởng thành biến thành một thiếu niên tuổi xuân phơi phới tiếp nhận rạp hát, Tả Ngôn mới nhận thức được, đã mười mấy năm trôi qua.

Tả Ngôn: [Ta bị chôn chân ở nơi này làm nô tì mười mấy năm rồi.]

Hệ thống: [Đã mười mấy năm ngươi chưa được ăn cơm rồi.]

Tả Ngôn ra vẻ tội nghiệp, [Ngươi cướp lời thoại của ta.]

Hệ thống: [Một ngày ngươi nói hơn trăm lần, ít nói lại giữ chút sức lực còn có thể chôn thêm vài năm nữa.]

Tả Ngôn cảm giác chân mình sắp không còn là của mình, mà là một khúc gỗ !

Cậu cuối cùng cũng hiểu được, giai đoạn gian khổ nhất của Tôn Ngộ Không không phải là bị hoả luyện trong lò bát quái, cũng không phải hao tâm tổn trí lo lắng đến tiều tuỵ vì sư phụ và sư đệ quá ngây thơ trên đường thỉnh kinh.

Mà là không nhúc nhích đứng mãi ở một nơi năm trăm năm, còn không có chút hi vọng được thoát ra nào.

Tả Ngôn trong lúc trải qua giai đoạn gian khổ này, đã thầm viết sẵn kịch bản trong lòng.

Giấc mơ thứ nhất: Xác chết vùng dậy, trộm mộ, bình sứ cứu rỗi cuộc đời tôi ở nơi nao ?

Giấc mơ thứ hai: Cuộc sống thường ngày của tên bệnh tâm thần, cậu đoán xem tôi để dao ở đâu ?

Giấc mơ thứ ba: Thâm cung, giang hồ, dù đánh không lại độc trong người cũng phải ở chạm vào da thịt ngươi.

Giấc mơ thứ tư: Nhật kí nuôi dưỡng gấu mèo, "uống" máu không bằng uống máu gấu mèo. (tạm đặt)

Tả Ngôn: [Ta cảm thấy kịch bản thứ ba khá tốt, yên tâm, đạo cụ của ngươi và bạn trai ngươi ta bao hết.]

Hệ thống không còn gì để nói, ta có bạn trai hồi nào vậy !

Hệ thống: [Nói đến đạo cụ, toàn mấy món ruột của ngươi.]

Tả Ngôn: [Đó là gì ? Ta chưa từng dùng.]

Hệ thống: [... Có liêm sỉ chút đi !]

Tả Ngôn nháy mắt mấy cái: [Đó là gì ? Có ăn được không ?]

Hệ thống: [... Ta hết nói nổi rồi.]

Vào một buổi tối trời trong nắng ấm, ngập tràn ánh nắng, vạn vật sinh trưởng, cỏ cây tươi tốt, tiên nữ phi thẳng (???!!!)

Gã đạo sĩ vung tay ống, lấy đi một trái tim.

Lão tam nhà họ Trịnh nằm trên đất, ngực trống rỗng, điều kì lạ chính là hắn ta không hề chảy một giọt máu nào.

Mùi hôi thối của thi thể phân tán khắp phòng, khi nha hoàn nhìn thấy cảnh tượng này liền hét lên chạy ra ngoài.

Trong đêm này, Tả Ngôn đã gặp được rất nhiều gương mặt xa lạ, điểm giống nhau duy nhất giữa bọn họ đó là đều họ Trịnh.

Mà cảnh tượng sau nửa đêm của đêm này, khiến Tả Ngôn hận không thể chạy ra ngoài.

Có một đám người tụ tập ở sân nhà họ Trịnh, linh đường, tiền vàng bạc, quan tài, tất cả đều được mua đầy đủ một cách nhanh gọn.

Tả Ngôn cảm thấy đứng trong sân này cực kì chật hẹp, có rất nhiều người mặc đồ trắng lướt qua người cậu, hướng về phía linh đường.

Không chỉ có người lớn, còn có trẻ nhỏ.

Cũng giống như đám anh linh bọn cậu nhìn thấy trong rừng, nhưng cũng không quá giống, bởi vì đám trẻ con này lứa tuổi nào cũng có, có đứa đi tự bằng chân, có đứa được bế đi.

Mùi vị hư thối tràn ngập trong không khí, khi tên người hầu đầu tiên cúi đầu nhìn đứa trẻ bên chân rồi lại vô tình quay đầu lại.

Ác mộng đã đến.

.

HLTT: Lâu lắm rồi mới rảnh ngoi lên, nhưng sắp tới chắc gặp dài dài đó ^^
« Chương TrướcChương Tiếp »