Dạy Dỗ Ác Ma

9.55/10 trên tổng số 11 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Gặp nhau chỉ mới hai lần mà có thể cưới nhau sao? Liệu cuộc hôn nhân đó có tình yêu không? Tuy cưới nhau, nhưng anh và cô lại không sống chung mà sống riêng! Có một điều lạ là, …
Xem Thêm

Muốn cho những vết thương này khép lại, cần bao nhiêu thời gian và bao nhiêu can đảm? Đỗ Nhược Đồng cắn môi, đau lòng cho hắn.

Hắn là loại người dù chịu khổ nhưng vẫn quật cường.

Bạch mẹ nói, sau tai nạn xe cộ, ước chừng Quan Chấn Ngôn ở trong bệnh viện ba tháng. Sau khi hồi phục lại, hắn bắt đầu đi lại đều cần người đỡ, thậm chí hắn còn bị giảm thính lực nhẹ bên tai trái.

Mạc dù sức khỏe phục hồi nhưng thân thể hắn không trở về như trước được nữa, Quan Chấn Ngôn là con cưng trong gia đình, trong trường học hắn còn là bạch mã hoàng tử. Bây giờ bị như vậy làm sao hắn chịu đựng nổi ?

Vì vậy, hắn bắt đầu trốn tránh mọi người, bắt đầu chui vào thế giới của hắn, bắt đầu không tiếp xúc với người khác, bắt đầu nhốt mình vào trong bóng tối.

Đỗ Nhược Đồng im lặng thở dài, lẳng lặng đưa mắt nhìn hắn ngay cả khi ngủ khuôn mặt vẫn cau mày. Thật may, hắn cưới được một người cố chấp như cô, cho dù như thế nào cô cũng muốn đem hắn kéo ra khỏi cái thế giới hắc ám ấy.

Thấy hắn không rời giường, cô lớn giọng hơn một chút.

Quan Chấn Ngôn nhíu mày, cầm gối đầu áp vào lỗ tai.

Hôm qua hắn lại thức muộn? Đỗ Nhược Đồng nhăn mày.

Hắn có thói quen đi ngủ vào lúc sáng sớm, hắn và Vampire giống nhau về thời gian làm việc và nghỉ ngơi, khiến sắc mặt của hắn so sánh với nam nhân bình thường phải tái nhợt đến mấy phần. Cô phải làm thế nào mới khiến hắn từ bỏ thói quen này đây?

Cô thường ngủ rất nhiều, nếu như sau này cùng giường, chẳng phải cả đêm cô sẽ không được ngủ yên sao?

Cô... Cô đang suy nghĩ gì vậy! Đỗ Nhược Đồng đỏ mặt, mở to mắt, không dám nhìn hắn nữa.

Không cho phép nghĩ! Không cho phép nghĩ!

Đỗ Nhược Đồng đứng dậy thật nhanh, im lặng đến bên cửa sổ, len lén vén một góc màn cửa lên, nhìn ra phía ngoài —— hắn có một ban công thật rộng rãi.

Từ trên ban công nhìn ra ngoài, có thể thấy cả tòa sân nhà giữa những cảnh trí tốt nhất, khó trách hắn có thể ở cả ngày trong phòng không ra.

Đỗ Nhược Đồng đẩy cửa sổ ra, khiến mùi hương của cây cối hoa cỏ trong sân bay vào trong phòng

"Em ở đây lén lút làm cái gì?" Một thanh âm trầm gầm nhẹ từ phía sau cô truyền đến.

Đỗ Nhược Đồng bị sợ giật mình, lại vẫn cố trấn định giữ vững, nặn ra một cái mỉm cười, dịu dàng nói: "Em đang đợi anh rời giường." Cô quay đầu nhìn lại, hắn đã mặc một cái áo màu đen —— tự nhiên. Hắn thậm chí đã đem ly nước ấm kia uống hết sạch rồi, mà cô lại hoàn toàn không phát hiện những cử động này của hắn.

"Ai cho phép em tiến vào?" Sắc mặt hắn xanh mét, giọng điệu cực kém.

"Bạch mẹ có việc bận, em giúp bà gọi anh rời giường."

"Bây giờ em có thể đi ra ngoài được rồi." Quan Chấn Ngôn đưa mắt nhìn phía sau cô, không muốn đi đoán xem vừa rồi cô đã nhìn được bao nhiêu vết thương.

Khi hắn tỉnh lại, cô đang đứng bên cạnh cửa sổ, dáng vẻ trầm tư, xinh đẹp giống như một bức tranh. Tiếp theo, hắn đối mặt với chính mình là một thân vết sẹo.

So với bất kì ai, hắn thấy mình quá xấu xí.

Hắn thống hận như vậy!

Quan Chấn Ngôn đứng bên cạnh cô, ánh mắt nhìn ra phương xa, hoàn toàn coi cô như người tàng hình.

Đỗ Nhược Đồng bình tĩnh đưa mắt nhìn hắn, cho đến khi cô xác định hắn sẽ không trở lại ngắm cô mới thôi, mới buông con mắt xuống.

"Ban công này vào buổi tối có thể thấy sao không?" Cô sờ sờ đôi khuyên tai trên tai để mình có thể tăng thêm dũng khí.

"Có thể."

"Vậy buổi tối em có thể sang đây xem không?"

"Không thể." Quan Chấn Ngôn cũng không quay đầu lại cự tuyệt, sắc mặt càng thêm ủ dột. Cô nhất định đang thương hại hắn!

"Em nghĩ chúng ta là bạn bè."

"Anh nói anh muốn làm bạn bè của em sao?" Ánh mắt âm trầm của hắn nhìn cô, không khách khí hỏi ngược lại.

Khóe miệng Đỗ Nhược Đồng run lên, muốn nói chuyện, nhưng trong đầu lại trống rỗng. Cuối cùng, cô cố nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt nhếch nhác.

"Vợ chồng là vợ chồng, sao lại thành bạn bè." Thanh âm của hắn trầm xuống giống như là không tình nguyện bị người từ trong cổ họng nặn ra.

Đỗ Nhược Đồng mím môi, hốc mắt chợt hồng, không hề chớp mắt nhìn hắn. Bỗng dưng, cô cười nhẹ ra tiếng, nước mắt cũng đồng thời rơi xuống khuôn mặt.

"Em khóc cái gì!"

Hắn rống to, khiến hai người đều giật mình.

"Anh gạt người... Anh chưa từng nghiêm túc xem em là vợ của anh...” Cô quay mặt đi, không muốn làm cho hắn thấy nước mắt của cô.

Quan Chấn Ngôn trừng mắt nhìn hai vai run rẩy của cô, không cách nào khắc chế mà đưa đôi tay ra, bỗng chốc ôm cô vào trong ngực.

Khuôn mặt đẫm nước mắt của cô bị đè trên bả vai hắn, nước mắt liền giống như là nước sông, ồ ạt chảy ra

"Đừng khóc!" Quan Chấn Ngôn ra lệnh.

"Tại sao... mỗi lần anh luôn muốn cho em một cái tát sau khi... Cho em kẹo . . . . ." Cô nâng ánh mắt mờ mịt lên, đáng thương nhìn hắn.

Quan Chân Ngôn không trả lời, hắn bưng lấy khuôn mặt của cô, đau lòng hôn lên những giọt lệ. Môi của hắn không tự chủ được rơi xuống trên môi cô. Hắn tham lam ở phần môi hấp thụ lấy ngọt ngào của cô, đầu lưỡi khí phách cố ý dẫn dụ lấy cái lưỡi thơm tho không lưu loát cùng hắn nhiệt tình nhảy múa, khiến cô muốn nhiều hơn, đối với hắn cũng đầu nhập phải nhiều hơn.

Hai người ôm hôn càng thêm kí©ɧ ŧìиɧ, bàn tay của hắn cởi cúc áo cô, trượt vào bên trong, tay hắn chạm vào khuôn ngực mềm mại, mân mê nụ hoa mềm mại nóng rực trước ngực

Kɧoáı ©ảʍ tê dại vọt vào tứ chi của Đỗ Nhược Đồng, do kí©ɧ ŧìиɧ mà bản thân khẽ run run.

Cô biết sợ sao? Quan Chấn Ngôn cứng rắn rút tay về, kéo ra khoảng cách.

Quan Chấn Ngôn nhìn cô chằm chằm, tròng mắt đen như lửa, cháy sạch gương mặt ửng đỏ của cô, thở gấp, cũng đốt tan hàn băng trong lòng hắn.

Quan Chấn Ngôn biết, ở trước mặt cô, hắn vĩnh viễn sẽ không là một Quan Chấn Ngôn vô tình nữa rồi.

Cô đối với hắn để ý, thay đổi hắn!

Đỗ Nhược Đồng bị hắn đưa mắt nhìn sâu như vậy, cảm giác cả trái tim đang đập loạn xạ. Cô bắt đầu cảm giác mình yêu cầu hắn mỗi ngày nhìn mình trong vòng mười phút, thực không phải là cử chỉ sáng suốt. Hắn xem ra không hề tránh né, mà cô càng ngày càng đắm chìm trong cặp mắt kia.

Hai người bốn mắt, cứ như vậy đưa mắt nhìn nhau. Giống như lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, giống như bọn họ đã tìm kiếm nhau rất lâu rồi.

Ban công thổi gió vào làm mái tóc cô bay bay nhẹ nhàng, bay lên khóe mắt.

Hắn nghiêng thân đem sợi tóc vén ra sau tai cô, vẻ mặt nghiêm túc giống như đang tiến hành một việc làm ăn.

Đỗ Nhược Đồng lặng lẽ đem khuôn mặt tựa vào giữa lòng bàn tay của hắn, một cỗ hạnh phúc tràn đầy trong l*иg ngực khiến cô mỉm cười.

Đây chính là cảm giác yêu một người sao? Cưới xong mới bắt đầu yêu, không thể tưởng tượng nổi lần đầu tiên cô cảm nhận được tư vị của tình yêu.

"Vậy buổi tối em có thể qua đây ngắm sao không?” Cô nhất định phải tìm đề tài nói, nếu không sẽ kích động đến muốn khóc.

" Nếu như buổi tối em có can đảm qua đây, anh không dám hứa rằng đó chính là đêm động phòng của chúng ta...” Quan Chấn Ngôn ghé vào bên tai của cô nói nhỏ, hơi thở nóng rực khiến lỗ tai cô đỏ lên." Du͙© vọиɠ nam nhân không phải do chúng ta khống chế."

"Cho nên, bất kỳ người con gái nào đều được sao?" Cô thấp giọng hỏi.

"Em cho là như vậy sao?" Hắn nâng cằm của cô lên, ánh mắt như lửa, thẳng đốt vào chỗ sâu trong mắt cô.

"Em... Em... Không biết... Bạch mẹ đang đợi em đi xuống chuẩn bị bữa trưa." Ý thức trong đầu Đỗ Nhược Đồng đều bị thiêu cháy, khuôn mặt hồng hồng đẩy đẩy cánh tay của hắn ra."Anh . . . . . Anh nhanh lên một chút đi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị xuống ăn cơm trưa...”

"Lại dám ra lệnh cho anh đi đánh răng rửa mặt, em cho anh là đứa trẻ ba tuổi sao?" Hắn trở tay chế trụ cổ tay của cô, khiến cô không thể lập tức thoát thân.

Thêm Bình Luận