Dạy Dỗ Ác Ma

9.55/10 trên tổng số 11 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Gặp nhau chỉ mới hai lần mà có thể cưới nhau sao? Liệu cuộc hôn nhân đó có tình yêu không? Tuy cưới nhau, nhưng anh và cô lại không sống chung mà sống riêng! Có một điều lạ là, …
Xem Thêm

Quan Chấn Ngôn không để ý tới cô, môi của hắn rơi vào trước ngực cô, ngón tay của hắn đang xé nội y cô, chiếm lấy nụ hoa của cô.

"Quan Chấn Ngôn , anh không nên động vào em !" Đỗ Nhược Đồng thét chói tai ra tiếng, ngón tay dài chụp vào gương mặt của hắn.

Khi hắn sững sờ, Đỗ Nhược Đồng thành công thoát khỏi sự nắm giữ của hắn.

Cô trốn tránh một góc ở gần cánh cửa, hai cánh tay ôm thật chặt lấy trước ngực, phòng bị nhìn hắn.

Trâm cài ở búi tóc lúc này nhếch nhác tán lạc tại cổ cô, xộc xếch, nhếch nhác giống vẻ mặt của cô lúc này.

Quan Chấn Ngôn nhìn bả vai run rẩy của cô, nhìn tư thái từ chối của cô. Hắn khiển trách hành động của bản thân vừa rồi đã quá thô bạo, tan nát cõi lòng, cảm giác này cũng đã đẩy hắn vào vực sâu.

Hắn không có cách nào suy nghĩ, từng bước từng bước tiến về phía cô

Đầu ngón tay Đỗ Nhược Đồng hãm sâu vào lòng bàn tay giữa, cô ngẩng cằm lên, không cho phép mình chạy trốn. Cô đánh cuộc một tia quyến luyến cuối cùng—— đánh cuộc hắn sẽ không nhẫn tâm tổn thương cô!

Quan Chấn Ngôn đứng ở trước mặt cô, hô hấp nóng rực kịch liệt giống như là đã chạy trăm mét.

"Cuối cùng em cũng nói ra được lời thật lòng, căn bản ở trong lòng đã chán ghét anh đυ.ng em!" Quan Chấn Ngôn rống to ra tiếng.

"Anh, đồ khốn kiếp!" Đỗ Nhược Đồng tát hắn một cái, khuôn mặt trắng nõn của Quan Chấn Ngôn xuất hiện năm dấu ngón tay.

Hắn cũng không nhúc nhích, trừng mắt nhìn cô, giống như bị sứ giả địa ngục nhập vào, ánh mắt bén nhọn, vô cùng âm hàn.

Đỗ Nhược Đồng chợt rùng mình một cái, đây là lần đầu tiên cô sợ hắn.

"Ai cho phép em đánh anh ——" hắn càng không quên, một cái người trước thẹn quá hóa giận đã cho hắn một bạt tai là La Gia Lệ!

"Nói! Ai cho em quyền tát anh!" Quan Chấn Ngôn bắt được cằm của cô, ánh mắt bốc lửa nhìn thẳng cô.

Đỗ Nhược Đồng lửa giận đốt đi sợ hãi của cô, cô kéo lấy cổ áo của hắn, cao giọng chỉ trích nói: "Cái tát đó, là anh tự chuốc! Anh có biết anh vừa làm gì với em không ?’’Đầu óc Quan Chấn Ngôn lâm vào trống rỗng, bàn tay của hắn từ cằm của cô lướt xuống vai cô.

"Mặc dù em thích anh, nhưng em không nguyện ý bị anh đối xử thô bạo như vậy!" Quả đấm của Đỗ Nhược Đồng cuồng loạn rơi vào trên người hắn, mỗi một cái đều dùng toàn bộ hơi sức.

"Giữa vợ chồng, không phải nên tôn trọng lẫn nhau sao? Em đã làm sai điều gì? Anh lại đối với em như vậy!" Nước mắt của cô rơi như mưa, tất cả uất ức cùng sợ hãi tất cả đều trong cùng một lúc tràn mi.

Cô rống mệt mỏi, đánh mệt, vô lực thối lui dựa vào tường, khuôn mặt tái nhợt đến cơ hồ cùng màu với vách tường.

"Anh...... khốn kiếp ——" Quan Chấn Ngôn gầm nhẹ một tiếng, đem cô vững vàng kéo vào trong ngực.

Cô không phải chán ghét hắn nên mới kháng cự ! Cô là bởi vì không muốn hắn đối đãi như vậy cho nên mới ngăn cản.

Đỗ Nhược Đồng bị cánh tay hắn kiềm đến đau, nhưng cô đã không còn hơi sức từ chối.

Gương mặt của cô tựa vào vai hắn, trong khoảng thời gian ngắn, hai người cũng tựa như run rẩy phát điên.

"Anh không quan tâm đến La Gia Lệ, người anh quan tâm là em." Quan Chấn Ngôn thấp giọng nói.

Đỗ Nhược Đồng giương con mắt, chống lại hai mắt ảo não của hắn.

"Em muốn biết cái gì, hỏi đi."

"Anh cùng La Gia Lệ đã từng là người yêu sao?"

"Đúng, hơn nữa còn thiếu chút nữa đính hôn."

Trong phút chốc, Đỗ Nhược Đồng cảm giác mình không nên hỏi. Dù sao, suy đoán là một chuyện, một khi nghe được hắn chính miệng xác nhận, cô lại cảm thấy dạ dày ê ẩm, miệng có tư vị cực kỳ đắng.

"Là lâu ngày sinh tình, cho nên mới ở chung một chỗ sao?" Cô vén sợi tóc rơi ra từ búi tóc cài lên tai, cố gắng cho biểu hiện của cô được tự nhiên.

"La Gia Lệ là bác sĩ điều trị của anh, lúc ấy tính khí của anh rất kém, cô ấy đối với những hành động của anh đều dễ dàng tha thứ, che chở cùng chăm sóc. Mỗi ngày cô ấy đều giúp anh xoa bóp đến mấy tiếng đồng hồ nhưng cũng không hề kêu mệt, lúc đó anh cũng khẩn trương cần một người nào đó làm cho anh cảm thấy mình là một người đàn ông bình thường." Quan Chấn Ngôn nghiêm túc trả lời

Đỗ Nhược Đồng hơi nhếch môi, bàn tay không tự chủ được mà nắm chặt lấy. Ông trời a, ngàn vạn lần đừng để cho hắn bây giờ còn thích La Gia Lệ. Nếu không, cô được coi là cái gì?

"Vậy bọn anh vì cái gì mà không ở cùng nhau?" Cô thấp giọng hỏi.

"Có một ngày, cô ấy cho là anh không có ở đây, liền cùng bạn bè nói chuyện điện thoại. Ở trong điện thoại cô ấy nhắc tới, nếu không phải là bởi vì bối cảnh cùng gia thế nhà anh hùng hậu, cô ấy mới lười phải miễn cưỡng chịu những tính cách quái gở của anh. Cô ấy còn nói trên người anh toàn là sẹo, nhìn thấy là đã muốn nôn, tựa như tích dịch(thằn lằn) một dạng...”

"Cô ấy nói bậy! Một chút cũng không giống!" Cô tức giận đề cao âm lượng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ bừng.

Quan Chấn Ngôn trấn an nhấn xuống bả vai của cô, hắn đưa mắt nhìn ánh mắt xúc động cùng phẫn nộ của cô, l*иg ngực cũng theo đó mà nóng lên."Cô ấy đã phải chịu báo ứng, thành tựu cùng tài phú hôm nay của anh đã vượt qua dự tính của cô ấy. La Gia Lệ lấy việc coi trọng tiền bạc là chính, hẳn là bây giờ đau đến không muốn sống." Quan Chấn Ngôn phủ lấy mặt của cô, bên môi lạnh lùng hiện ra vẻ tươi cười.

"Anh vẫn còn quan tâm đến cô ấy sao?" Cô bật thốt lên hỏi.

"Dĩ nhiên không thèm để ý." Quan Chấn Ngôn trả lời ngay.

"Nếu như không để ý, tại sao mỗi lần vừa nhắc tới cô ấy vẻ mặt lại bi thương?" Đỗ Nhược Đồng không hiểu, lông mày nhăn lại, trong lòng vẫn để ý.

"Không có người con trai nào thích nhắc tới thất bại trong quá khứ của mình. Huống chi, La Gia Lệ thừa dịp lúc anh chán nản, ở trên vết thương sát thêm muối khiến anh cả đời cũng không thể quên." Quan Chấn Ngôn nghiến răng nghiện lợi nói.

Đỗ Nhược Đồng ngửa đầu đưa mắt nhìn hắn, đầu ngón tay từ lông mi thuận theo đến sống mũi hắn, trượt đến đôi môi lạnh như băng của hắn, tiếp theo trượt đến bên má hắn, xoa nhẹ vết sẹo màu trắng bên tai trái hắn.

"Đừng ——" hắn trực giác mà nghĩ đẩy cô ra.

"Em rất vui vẻ vì chúng ta cãi nhau một trận, ít nhất hiện tại em có thể biết trong lòng của anh đang suy nghĩ gì. Mặc dù cãi nhau như vậy có chút kịch liệt, nhưng, rất đáng giá." Cô nhón chân lên, trên vết thương của hắn dịu dàng rơi xuống một nụ hôn.

Quan Chấn Ngôn cả người cứng lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ. Giờ khắc này, hắn biết tim của hắn hoàn toàn đã không thuộc về mình nữa rồi.

Đưa tay gỡ xuống cây trâm trên tóc cô, toàn bộ sợi tóc mềm mại rơi vào giữa lòng bàn tay của hắn, khiến cho hàng ngàn sợi tóc, suy nghĩ của hắn, tim của hắn.

"Em ... chịu tha thứ cho hành động rất tệ của anh sao, nguyện ý cho anh thêm một cơ hội sao?" Quan Chấn Ngôn không được tự nhiên mở mắt, nói: "Em thật tốt...”

"Em không có tốt đẹp như vậy, trong em cũng có một phần ích kỉ giống La Gia Lệ —— em cũng biết rõ điều kiện của anh không kém, em muốn dựa vào anh để cho mẹ em sống qua ngày thật tốt, cho nên, chúng ta mới có cơ hội chạm mặt, kết hôn ." Cô trắng đen rõ ràng, đôi mắt cô thản nhiên nhìn hắn.

Em cùng La Gia Lệ không giống, bởi vì em luôn thật lòng cố gắng. Quan Chấn Ngôn nói nhỏ ở trong lòng.

"Vết thương của anh đối với em mà nói, vốn không phải là chuyện quan trọng. Ở trong mắt em, anh rất đẹp —— thật." Đỗ Nhược Đồng cầm lấy cánh tay của hắn, nghiêm túc đến nhíu chặt mày lại.

"Nhìn anh." Quan Chấn Ngôn nói.

Đỗ Nhược Đồng không hiểu mở to mắt.

Quan Chấn Ngôn thối lui một bước.

Hắn cởϊ áσ khoác màu xám ra, ném xuống đất.

Hắn cởϊ áσ sơ mi đen trên người ra, ném về sau.

Hắn ở trước mặt cô, trên người lộ ra——

Thêm Bình Luận