Dạy Dỗ Ác Ma

9.55/10 trên tổng số 11 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Gặp nhau chỉ mới hai lần mà có thể cưới nhau sao? Liệu cuộc hôn nhân đó có tình yêu không? Tuy cưới nhau, nhưng anh và cô lại không sống chung mà sống riêng! Có một điều lạ là, …
Xem Thêm

Quan Chấn Ngôn hơi nhếch môi, trong mắt lóe lên tình thế bắt buộc quyết tâm.

Hắn cầm điện thoại ấn số —— DDDDDLLLLQQQDDD

Số bạn gọi không trả lời.

Như suy đoán của hắn, điện thoại của cô không mở máy.

"Di động tắt máy." Quan Chấn Ngôn trấn định nói.

"Nhưng anh đã có phương pháp ứng đối, đúng không?" Quan Ngữ mặt mày hớn hở nói.

"Cô ấy không thể nào biến mất, cô ấy không phải cái loại sẽ làm người khác lo lắng vì mình ." Quan Chấn Ngôn càng hiểu cô một chút, hắn càng xác định cô đang bảo vệ quyết tâm của mình.

Cô vì hắn bỏ ra nhiều như vậy, hiện tại đến phiên hắn vì cô làm chút gì đi!

Nếu như hắn luôn muốn bởi vì mất đi mới có thể hiểu được, hắn ít nhất nên hiểu được như thế nào tìm trở về ưu thế của mình, hơn nữa so với mất đi thì lợi ích nhiều hơn.

Lúc này, cho dù hắn muốn giẫm vào bụi gai mới có thể tìm cô về, hắn cũng sẽ không kêu ra một tiếng .

Bởi vì —— cô đáng giá!

Sáng sớm, Đỗ Nhược Đồng ngồi ở trong tắc xi, khuôn mặt mệt mỏi, nhợt nhạt đã viết lên chữ cả đêm chưa ngủ.

Đôi môi của cô không có chút huyết sắc nào, mà thậm chí cô còn cạn sạch sức lực để trang điểm cho bản thân.

Cả đêm vùi ở trong giường khách sạn, cô cho là có thể hiểu rõ được một số chuyện.

Một số chuyện tự ý xuất hiện. Nhưng, cô lại không có cách nào làm được.

Cô kết luận chỉ có hai —— không phải cô buông tha hắn mà chính là cô buông tha cho chính mình.

Buông tha Quan Chấn Ngôn , cô ly hôn.

Buông tha chính cô, cô trở về bên cạnh Quan Chấn Ngôn, từ đó là một người vợ hoàn mỹ, tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách).Cô tin tưởng mình có thể làm được, dù sao người vợ hoàn mỹ diễn đã lâu, sẽ tê dại, sẽ là thói quen. Làm cái cái xác không hồn cũng không chỗ nào, ít nhất sẽ không bị thương, sẽ không đau lòng.

Trong trường hợp đó, cô lại không được lựa chọn.

Bởi vì vô luận buông tha cho cái gì đó cũng không phải kết quả vui vẻ mà cô muốn.

Quan trọng nhất là, Quan Chấn Ngôn coi cô như thế thân của La Gia Lệ, một tát này quá nặng, đánh cho cô đứng lên không nổi.

Đỗ Nhược Đồng xoa nhẹ vành tai trống không, hàm răng hãm sâu vào phần môi.

"Cám ơn." Đỗ Nhược Đồng thanh toán tiền tắc xi , trước cửa tiệm hoa xuống xe.

Trên thực tế, khoảng cách tiệm bán hoa mở cửa thời gian còn có nửa giờ cô chỉ không muốn ở trong khách sạn chờ đợi mà suy nghĩ lung tung.

Trời đầy mây, trên đường người cũng không nhiều.

Cô đứng ở cạnh tấm kính ngăn cách với bên trong, cái trán dính lấy tấm kính thủy tinh, nhìn một bó hoa hồng màu vàng nở rộ bên trong.

Đột nhiên, một bóng ma từ phía sau cô chặn lại tất cả ánh sáng.

Đỗ Nhược Đồng cứng đờ, bầu không khí trộn lẫn bạc hà cùng cà phê, biết người đến là ai.

Cô nắm chặt quả đấm, trong lòng vừa sợ lại loạn, vừa vội lại mong đợi, lại sợ bị thương tổn.

"Nhược Đồng." Quan Chấn Ngôn thấp giọng kêu.

"Làm sao anh lại ở chỗ này?" Cô dựa gần thủy tinh, không muốn bị hắn phát hiện mình đang run rẩy.

"Tới tìm em, điện thoại di động của em suốt đêm cũng không mở." Tay của hắn dính vào trên cửa kiếng, đem thân thể cô khép tại trong ngực.

"Di động tắt máy, bởi vì em không muốn làm cho bất luận kẻ nào tìm được." Cô đem chính mình cuộn thành một đoàn, cả người cơ hồ đều dính trên cửa kiếng.

"Trốn tránh không thể giải quyết vấn đề." Hắn lại đi lên một bước, cả người cô toàn bộ dính vào trong bộ ngực của hắn, cùng hắn thân mật.

Mà đầu cô bất tỉnh đến không có cách nào phân biệt được nhịp tim cuồng loạn, đến tột cùng là của cô hay là của hắn.

"Trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề? Lời này từ trong miệng anh nói ra, thật làm cho người ta cảm thấy châm chọc." Cô cười khô một tiếng

"Cho nên, anh tới đối mặt vấn đề." Quan Chấn Ngôn xoay cô qua, khóa lại tầm mắt của cô, nửa chỉ trích nửa lo lắng nói: "Em ngủ không ngon."

"Anh——" Đỗ Nhược Đồng nuốt xuống quan tâm, không cho phép mình phát ra bất kỳ ngữ điệu quan tâm nào đối với gương mặt tiều tụy của hắn.

Hình tượng mà hắn chú trọng bên ngoài, hôm nay ngay cả râu ria mới mọc lên cũng quên cạo. Là nhanh chóng tìm đến cô, hay là mệt đến không muốn động?

Không hỏi không hỏi, cô toàn bộ không hỏi!

Đỗ Nhược Đồng rũ tầm mắt xuống, không ngờ lại nhìn đến vết sẹo tung hoành trên cánh tay phải của hắn.

"Anh mặc áo ngắn tay!" Cô thấp giọng hô ra tiếng, bỗng dưng ngẩng đầu, cùng hắn bốn mắt giao nhau.

“Anh đang thử thay đổi." Quan Chấn Ngôn nhìn cô, trong mắt có quá nhiều lời xin lỗi không nói ra.

"Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời." Đỗ Nhược Đồng mở to mắt, lạnh nhạt nói.

Trong lòng hắn có một gian mật thất hiện đầy bóng ma hắc ám, trừ phi hắn nguyện ý mở cửa ra, khiến ánh mặt trời đi vào, nếu không hai người bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ cãi vả, nói xin lỗi, hợp lại —— hình thức thống khổ trong luân hồi như thế.

"Nhân định thắng thiên ( ý chỉ quyết tâm của con người có thể chiến thắng được thiên nhiên và vận mệnh), luôn là muốn làm hết khả năng mới có thể nghe thiên mệnh." Quan Chấn nhích người, duy trì tư thế có thể nhìn thẳng lấy ánh mắt cùng tư thế của cô ."Năm đó sau tai nạn xe cộ, chính là anh có nghị lực không chịu thua, đơn giản chỉ cần đem tuyên bố muốn một năm là có thể bình thường hoạt động tay phải cho bác sĩ, trong vòng nửa năm liền khôi phục được bình thường."

Quá hiếu kỳ tai nạn xe cộ của hắn, cô dựng thẳng lỗ tai, thật ra thì nghe rất chuyên tâm.

Ánh mắt của cô liếc về phía cánh tay hắn bởi vì đã lâu không thấy mặt trời nên cánh tay phải có điểm trắng nõn, lại phát hiện hắn đang đưa tay trái ra vuốt ve cánh tay phải.

"Tay của anh thế nào? Sẽ đau không?" Cô bật thốt lên hỏi, tay nhỏ bé liền lo lắng dán lên cánh tay của hắn, lo lắng suy nghĩ.

"Di chứng của tai nạn xe cộ. Mỗi lần gặp trời mưa liền phát tác, trình độ đau nhức tựa như ở bên trong có cái gì đó đang ăn mòn mãnh liệt ." Hắn cười khổ vẫy vẫy cánh tay.

""Anh có đi xem qua Trung y sao? Xoa bóp, châm cứu đã thử qua sao?" Cô đau lòng vặn vặn lông mày.

"Anh không thích vẻ mặt bọn họ nhìn cánh tay anh."

"Bọn họ nhìn anh thế nào là chuyện của bọn họ, thân thể của anh quan trọng nhất —— lần sau, em bồi...” Đỗ Nhược Đồng nhìn trong mắt của hắn chợt lóe lên nụ cười, cô cứng rắn mà dừng lại lời nói, dời đi đề tài.

"Em không biết cánh tay của anh để lại di chứng." Cô đột nhên nhớ lại tình cảnh lần đầu gặp La Gia Lệ, sắc mặt tái nhợt hơn."La Gia Lệ biết cánh tay của anh có vấn đề, mà em lại cái gì cũng không biết, em cùng trọng lượng của cô ấy, quả nhiên là khác biệt một trời một vực a."

"Cô ấy là bác sĩ điều trị, cô ấy biết là một chuyện chính đáng. Không có nói cho em biết, là bởi vì anh không muốn cho em biết quá nhiều yếu ớt của anh, anh không muốn làm cho em thương hại anh." Hắn ôm hai vai cô, không muốn giữa bọn họ có bất kỳ hiểu lầm.

"Anh có cái gì cần thương hại hay sao? Sự nghiệp thành công, có một bầy người nhà yêu anh, tứ chi kiện toàn(khỏe mạnh), thể trạng không có vấn đề lớn, anh còn có cái gì không hài lòng, còn có cái gì muốn tìm ——" cô nói xong đang kích động thì đột nhiên cảm thấy choáng váng, khiến Đỗ Nhược Đồng nhắm hai mắt lại, thân thể lắc lư.

"Sao vậy?" Quan Chấn Ngôn vội vàng vịn hông của nàng, sợ tới mức nín thở.

"Không có sao, chẳng qua là ngủ không ngon, cho nên đầu choáng váng." Cô yếu ớt nói.

"Cùng anh về nhà nghỉ ngơi."

"Không cần, em còn muốn đi làm." Đỗ Nhược Đồng lắc đầu, rất kiên trì.

"Trạng thái tệ như vậy, thân thể quan trọng nhất!" Quan Chấn Ngôn không vui nói, kéo tay cô đi về phía trước.

Thêm Bình Luận