Dạy Dỗ Ác Ma

9.55/10 trên tổng số 11 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Gặp nhau chỉ mới hai lần mà có thể cưới nhau sao? Liệu cuộc hôn nhân đó có tình yêu không? Tuy cưới nhau, nhưng anh và cô lại không sống chung mà sống riêng! Có một điều lạ là, …
Xem Thêm

"Rể hiền?" Quan Chấn Ngôn nói rồi liếc nhìn cô một cái, mấy chữ này khiến hắn cuời nhạt, thế nhưng nụ cuời thoáng qua của hắn lại khiến khóe mắt cong cong.

Đỗ Nhược Đồng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười hưởng ứng.

"Xem ra nam nhân chỉ cần có tiền, cá tính kiêu ngạo một chút tất cả đều không quan trọng."

Hắn hừ lạnh một tiếng."Tóm lại, tốt nhất em nên rõ ràng, cuộc hôn nhân của chúng ta đều có mục đích, chính vì vậy mà đừng bày ra bộ mặt người bị hại truớc mặt anh”

"Em cũng không có cảm giác mình là người bị hại. Theo một mức độ mà nói, mọi người sẽ coi em như Ma Tước biến thành Phượng Hoàng.

"Một nam nhân có tiền bị một mỹ nữ bắt giam trong hôn nhân, không ai sẽ cho rằng chuyện này có chỗ quái dị." Quan Chấn Ngôn ném ra mấy câu nói khinh thường, cảm thấy cô quá hoang đường. Ma Tước cùng cô vĩnh viễn sẽ không cùng cấp bậc.

Đỗ Nhược Đồng nhìn Quan Chấn Ngôn, thật là bị hắn làm cho lẫn lộn rồi. Bây giờ hắn đang an ủi cô, hay chẳng qua là hắn đơn giản phát biểu ý kiến của mình

Cô phỏng đoán, Quan Chấn Ngôn cũng có chút thích cô, nếu không, hắn sẽ không cưới cô. Nếu không, những điều kiện phù hợp mà hắn nói như"xinh đẹp" , " xã giao quen thuộc " , "tri thức lễ nghĩa" cũng rất nhiều người đạt được mà.

Nhưng, nếu như Quan Chấn Ngôn vì nhìn trúng mới cưới cô. Vậy tại sao khi bọn họ đã kết hôn, hắn lại luôn luôn muốn cô tránh xa hắn ?

Đỗ Nhược Đồng nhìn hắn hồi lâu, lại không có biện pháp lấy được bất kì đáp án nào từ khuôn mặt như pho tượng của hắn.

Hắn thậm chí còn không nhìn cô lấy một cái, ánh mắt của hắn từ đầu tới cuối đều nhìn ra phía sau cô

"Trừ chuyện chia phòng ngủ, anh còn muốn nói chuyện gì với em không?" Cô cố gắng phá vỡ cục diện bế tắc hiện tại.

"Anh muốn một đứa con." Quan Chấn rất nhanh nhìn cô một cái.

Đỗ Nhược Đồng bỗng dưng lui về sau một bước dài, tất cả lý trí đều biến mất trong nháy mắt

Cô mở to mắt, thậm chí hốt hoảng đến mức không phát giác hai cánh tay của cô đang phòng bị ôm trước ngực. Ý tứ của hắn là, hiện tại hắn muốn cùng cô...

Đôi môi Đỗ Nhược Đồng khẽ nhếch, cô muốn nói cái gì đó nhưng lại không nói ra được khỏi miệng. Cô kinh hoàng mà nhìn chằm chằm vào mặt của hắn, cho đến khi nụ cười mỉa mai của hắn xuất hiện trên khóe môi, cô mới ý thức được mình đang luống cuống.

Cô nhanh chóng đem tay đặt bên người, làm thế nào cũng bày không ra tư thế thoải mái tự nhiên.

"Yên tâm đi, tối nay anh không nghĩ sẽ xâm phạm em." Quan Chấn Ngôn ác ý nói.

Cô cúi đầu lúng túng, nhưng cũng vì vậy mà không phát giác được ánh mắt của hắn đang bừa bãi lưu luyến trên khuôn mặt của cô.

"Chuyện có con nên thuận theo tự nhiên, không phải sao?" Cô ngẩng đầu, cố gắng ra vẻ trấn định.

"Thuận theo tự nhiên" Quan Chấn cười lạnh một tiếng, còn kém không có cất tiếng cười to lên." Cuộc đời của anh có những chuyện mà anh không bao giờ muốn thuận theo tự nhiên. Anh nghĩ muốn, cho nên rất đơn giản sẽ đạt được."

"Con cái không phải thứ gì, cũng không phải sự nghiệp của anh." Cô thốt lên phản bác.

Quan Chấn Ngôn đứng lên, thân thể cao gầy im lặng đến gần cô.

Đỗ Nhược Đồng cố gắng không cho mình lui về phía sau, chỉ có thể trơ mắt nhìn sự lạnh lẽo trong mắt của hắn đang dần dần đến gần cô.

Quan Chấn Ngôn giữ cằm cô, nhiệt độ lạnh lẽo trên tay hắn làm cho cô cảm thấy rùng mình

"Em có tư cách gì mà dám nói như thế với anh?" Giọng nói của hắn so với ánh mắt của hắn càng làm cho người ta không rét mà run.

"Em là vợ của anh."

"Vậy sao?" Quan Chấn Ngôn nhàn nhạt cười lạnh, cúi đầu hôn lên môi cô.

Đỗ Nhược Đồng quá khϊếp sợ mà không kịp tạo ra bất kỳ phản kháng nào, khiến cho hắn có cơ hội tiến từng bước từng bước đưa lưỡi vào miệng cô.

Khi hắn hôn nhẹ qua đầu lưỡi của cô, cô kinh hoàng thở gấp, vươn tay kháng cự, làm như vậy quá mức thân mật rồi.

"Giãy giụa cái gì? Em không phải vợ của anh sao? Chồng hôn vợ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không phải sao?" Ở cạnh môi của cô Quan Chấn Ngôn ác ý nói nhỏ .

Đỗ Nhược Đồng, phải nhẫn nại! Dù sao, sớm muộn gì cô cũng phải trải qua bước này. Cô nhắm chặt hai mắt.

Cô không phản kháng khiến Quan Chấn Ngôn càng thêm điên cuồng, môi lưỡi của hắn vì vậy mà càng thêm càn rỡ tiến về phía miệng của cô cướp lấy hương thơm của cô, thưởng thức xúc cảm của cô.

Môi cô ngọt giống như tưởng tượng của hắn vậy, giống như hôn lên một đóa hoa, tầng tầng dưới mặt cánh hoa, có hương vị ngọt ngào của mật hoa. Lực đạo của Quan Chấn Ngôn chậm lại, nhẹ nhàng nghĩ muốn trêu ghẹo cô khiến cô có phản ứng nhiều hơn.

Đỗ Nhược Đồng cảm giác được ý thức của cô đang phiêu tán, cũng không còn sức mà cản lại.

Nụ hôn của hắn sao lại nóng như vậy, hắn đang phá phách trong miệng cô, khiến cô không tự chủ được thở gấp. Cô chưa bao giờ biết chỉ dựa vào một cái hôn cũng khiến cho người ta sinh ra du͙© vọиɠ.

"A...” Đỗ Nhược Đồng nghe được mình bật ra tiếng thở khẽ, bỗng dưng mở to mắt, xấu hổ đưa tay đẩy hắn ra. Cô cho là vì yêu mà làm mới là tự nhiên nhất. Không nghĩ rằng, một cái hôn của hắn lại làm cho cô...

Quan Chấn Ngôn bị buộc phải rời khỏi đôi môi của cô, hắn khẽ cau mày, ánh mắt ác độc bắn thẳng về phía cô.

Ánh mắt cô mờ mịt, cánh môi đỏ tươi, phút trước giãy giụa khiến cô vô tình phơi bày ra một làn da trắng nõn, mỗi một tấc cũng làm cho hắn cảm thấy nuốt khó khăn.

Bất kỳ người đàn ông nào cũng đều muốn một cô gái như vậy.

"Bất kỳ"!

Đột nhiên trong đầu Quan Chấn Ngôn thoáng qua một màn ngoài cửa lúc nãy.

"Anh cảnh cáo em, cách xa Quan Ngữ một chút." Bỗng dưng Quan Chấn Ngôn trầm giọng ra lệnh.

"Anh... có ý gì?" Tay Đỗ Nhược Đồng nắm chặt thành quả đấm, không muốn theo suy đoán của hắn mà sinh lòng tức giận.

"Em là một mỹ nhân xinh đẹp mà Quan Ngữ lại là người anh tuấn, anh không muốn nghe bất kì lời đồn nào về chuyện vợ của mình nɠɵạı ŧìиɧ." Quan Chấn Ngôn trực tiếp nói, ánh mắt di chuyển không nhìn cô.

"Anh so với Quan Ngữ cũng không khó coi." Thậm chí, khí chất âm lãnh của hắn so với Quan Ngữ còn làm cho người ta phải liếc mắt.

"Vậy sao? Tại sao em lại sợ anh?" Tầm mắt Quan Chấn Ngôn dừng trên đôi môi run rẩy của cô.

"Em không sợ anh, bởi vì sự hiểu lầm của anh khiến em phẫn nộ đến phát run. Quan Ngữ là em trai của anh, em có chừng mực, hi vọng về sau anh không nên nói những lời vũ nhục em như thế nữa ." Đỗ Nhược Đồng kiêu ngạo mà ngẩng cằm lên.

"Anh cảm thấy tốt nhất em nên sợ anh." Bàn tay Quan Chấn Ngôn che ở cổ của cô, chiếc cổ trắng mịn trong tay hắn giống như một gốc cây bách hợp yếu ớt, tùy thời đều có thể bị chặt đứt

"Tại sao?"

"Bởi vì anh có thói quen phá hủy tất cả những người nào hay vật gì không sợ anh." Hắn nói nhỏ, cánh môi quỷ dị giống như là chưa từng mở ra.

Bỗng dưng Đỗ Nhược Đồng rùng mình một cái, nhanh đến nỗi cô không kịp ngăn cản.

Sự lạnh lẽo chui vào từng tấc trên cơ thể của cô, khiến cô cảm thấy lạnh quá. Là ánh mắt quá lạnh lẽo của hắn, hay do máy điều hòa trong phòng trở nên lạnh đây?

"Chỉ cần em ở trước mặt người ngoài, giả bộ hình tượng vợ chồng ân ái, anh sẽ không can dự vào cuộc sống của em, bất kể thứ gì em cần có thể tùy tiện lấy. Về phần nghĩa vụ vợ chồng giữa chúng ta, khi nào thực hiện...” Thấy cô lập tức nín thở, hắn cố ý thả chậm giọng lại, nói "Yên tâm đi, anh sẽ tốt bụng nói trước nói cho em ."

Nhất định phải như vậy sao? Đỗ Nhược Đồng không tự chủ được mà lắc đầu.

Cô lắc đầu là bày tỏ cô không muốn thực hiện" nghĩa vụ vợ chồng" sao? Quan Chấn Ngôn buồn bực trong lòng, bởi vì đè nén tâm tình mà cánh môi khẽ co quắp.

Thêm Bình Luận