Chương 2

Nước và chậu rửa mặt nhanh chóng được đưa đến, Bạch Tương còn lấy cho ông lão đó một chiếc khăn sạch để ông có thể sử dụng khăn nóng để lau máu trên khuôn mặt của mình. Người bệnh thoạt nhìn hơi thở thoi thóp, nhưng đôi mắt vẫn còn một chút lưu luyến ánh sáng của thế gian. Ở bên cạnh ông có rất nhiều người bị gãy tay gãy chân, hai mắt vô hồn như con rối gỗ, ngay cả đau đớn cũng chẳng thấy kêu rên tiếng nào.

Bạch Tương giúp người bệnh vắt khô khăn ướt, người bệnh rất thoải mái dùng khăn nóng phủ lên mặt, trên mặt lộ ra một loại biểu cảm có thể gọi là thả lỏng. Ông nhìn thấy ánh mắt Bạch Tương nhìn về phía những người đó, ông không nhìn cậu, hỏi:

“Đừng lo, những người ở đây đểu đã tính hết cả rồi, đối với bọn họ mà nói, cái chết ngược lại còn là một cách giúp họ giải thoát, các chiến sĩ có thể chết ở chiến trường đều là có phúc rồi, còn bọn họ thì không, cho nên bây giờ chỉ có thể ở đây chịu chết. Chết trên chiến trường là vì quốc gia hy sinh, chết ở chỗ này thì là vì cái gì? Cùng lắm thì chỉ là một phế vật, chỉ biết làm sâu bướm cho quốc gia mà thôi.”

“Quốc gia không có cách gì sao?”

“Vô dụng tôi,” thương binh lắc đầu: “Đại đa số bọn họ hoặc là mất đi ý chí cầu sinh, hoặc là bệnh tình bỗng nhiên xấu đi, cứu không được, hoặc là trên đời đã không còn người thân nữa, không có người chăm sóc cho bọn họ, bệnh viện lại bận rộn không đến kịp, để cho bọn họ chờ chết đã là cách làm tương đối nhân từ rồi đấy. Sở dĩ đặt bọn họ ở trong đại sảnh, cũng là phía bệnh viện cảm thấy có lẽ có thể có người sẽ biết bọn họ, dẫn bọn họ đi. Dù sao cũng là tính mạng, có thể cứu được người nào thì hay người đó. Về phần sau khi được cứu đi là phúc hay họa thì chúng ta không có quyền quyết định.”

Nói tới đây, bỗng nhiên ông ấn chặt lên miệng vết thương trên bụng, miễn cưỡng mỉm cười.

“Có muốn tôi gọi y tá đến cho ông không?” Mặc dù biết rằng người bệnh đã không thể cứu được nữa, nhưng để cho y tá tiêm cho ông hai mũi thuốc giảm đau, cũng có thể làm cho ông cảm thấy đỡ đau đớn hơn trước khi chết.

“Không cần đâu, nên để lại cho những người có nhu cầu hơn đi. Cô y tá tiểu sắp tới, đến lúc đó một mũi thuốc ngủ cũng đủ để chúng tôi vĩnh viễn chìm vào giấc ngủ, tôi cũng có thể được nhìn thấy bà bạn già của tôi. Bà ấy luôn nói tôi uất ức yếu đuối không giống như là một người đàn ông, nhưng ngày tôi quyết định ra chiến trường, bà ấy lại khóc quá trời quá đất, còn cầu xin tôi đừng đi nữa.” Ánh mắt của ông nhìn chăm chăm vào không trung, giống như muốn tìm ra khuôn mặt ngày xưa vậy.

“Nhưng mà tôi vẫn ở đây, lúc trở về, mới biết bà ấy đã mất từ lâu rồi, haizz, tôi thật không biết mình đang biện hộ cái gì nữa.”

Nói đến đây, ông dừng lại một chút, hỏi người đàn ông tốt bụng trước mặt,

“Tên cậu là gì? Nhìn dáng vẻ của cậu chắc hắn cũng là tới đây tìm người thân phải không? Người đó ở phòng bệnh nào vậy?” Người bệnh có phần thoải mái, ném khăn lông trắng sang một bên.

“Tên tôi là Bạch Tương, anh trai tôi đang ở tòa nhà B, phòng 504.” Cậu nhẹ nhàng nói, vẻ mặt của người bệnh này làm cho cậu nhớ đến anh trai mình,

“Tên ông là gì?”

“Chu Trí.” Người bệnh nói, nhưng vẻ mặt của ông chợt trở nên nghiêm túc. Ông do dự hỏi,

“Nghe tôi, đừng tìm y tá, trước tiên cậu đến cửa nhìn cậu ta một cái, sau đó quyết định có nên đón anh ta trở về hay không.”

“Anh ấy là anh trai của tôi, đương nhiên tôi phải đón anh ấy về rồi.” Bạch Tương không rõ nguyên nhân.

Người bệnh thở dài,

“Nghe tôi đi, làm như vậy sẽ tốt hơn cho đôi bên. Nếu cậu không muốn đón cậu ấy, hãy lặng lẽ nói với một y tá nào đó là được, để đỡ phải làm cho cả hai người đều buồn.”