Chương 4

Bạch Tương đứng lại, từ nhỏ đến lớn anh trai chưa bao giờ quát cậu như thế, cậu nhất thời sững sờ, không biết mình nên làm cái gì cho phải.

“Nghe anh đi, em cứ coi như anh đã chết trên chiến trường rồi, mặc kệ anh.” Người đàn ông thấp giọng nói, không nhìn vào mắt cậu.

Bạch Tương nhịn không được, cậu ngàn vạn lần ngóng trông anh trai mình có thể bình an từ chiến trường trở về, lại không ngờ anh trai thậm chí không muốn nhìn cậu thêm lần thứ hai. Cậu cảm thấy mình dường như sẽ mất đi anh trai mình mãi mãi, vì vậy cậu muốn nắm tay anh trai mình, hỏi anh đã xảy ra chuyện gì.

Bạch Vũ còn đang đắm chìm trong cảm xúc của mình, không chú ý tới sự tiếp cận nhanh chóng của Bạch Tương. Đến khi anh để ý tới thì hai tay của anh bị cậu đè xuống, người nọ muốn kéo tay mình lại nhưng lại không có cảm giác gì cả.

Lúc này anh mới ý thức được mình sơ suất, sớm biết thì đã để y tá nhốt em trai mình ở ngoài cửa, bọn họ cách cửa nói chuyện là được. Bây giờ em trai nhất định phát hiện ra sự bất thường trên thân thể của anh, dù có nói gì đi chăng nữa cũng đã quá muộn.

Nhưng thật ra anh thật sự muốn gặp em trai mình, ở trên chiến trường niềm tin duy nhất hỗ trợ anh sống sót chính là em trai. Ở loại nơi địa ngục máu thịt bay khắp nơi như thế này, quốc gia, dân tộc, chính trị dường như đều là hư vô mờ mờ ở rất xa, người duy nhất mà anh có thể nghĩ đến chính là em trai, vì anh muốn bảo vệ cho em trai nên mới đi nhập ngũ. Nếu quốc gia của mình đã biến mất, ai sẽ bảo vệ em trai cho anh đây? Ít nhất bọn họ ở phía trước tác chiến, em trai ở hậu phương có thể an tâm đọc sách, không cần phải lo lắng bản thân sẽ có thể chết bất cứ lúc nào.

Trong những năm qua, anh đã trải qua không ít mưa bom bão đạn, nhưng anh vẫn luôn bình an vô sự như có kỳ tích. Ở dưới tình trạng đó một thời gian dài, con người cũng sẽ trở nên tê dại, anh còn thường xuyên trong lúc nửa mê nửa tỉnh mơ thấy khuôn mặt chiến hữu nặng nề ngủ, người thì quá mệt mỏi nhắm mắt chết đi, ngay cả thời gian để cho mình cảm thương cũng không có. Người sống vẫn chưa bao giờ giữ được, ai lại còn sức để thương tiếc cho người đã chết?

Chỉ là ở thời điểm cuối cùng khi sắp thắng lợi, có một tòa nhà của phe địch không công kích được. Anh mang theo một đám người lén lút vòng ra phía sau ném một bó lựu đạn vào, nhưng cuối cùng bị tàn binh chạy trốn phát hiện, vì thế tay chân đều bị chặt đứt. Chỉ là người kia sau đó bị chiến hữu của anh chạy tới bắn chết, não óc trắng phếu văng tung tóe trước mặt mình, trong khói thuốc súng màu đen tung bay, giống như một cơn mưa sữa.

Cũng chính nhờ lúc đó mà anh đã nhìn thấy khuôn mặt của kẻ thù. Đó là một đứa trẻ hơn mười mấy tuổi, khuôn mặt non nớt vô tội, nhưng cũng bị buộc phải cầm súng lên chiến trường, cuối cùng lại chết trên ở nước ngoài.

Anh không nhớ rõ mình đã được khiêng về như thế nào, mất máu quá nhiều làm cho đầu óc anh choáng váng muốn ngất, đến khi tỉnh lại thì mình đã được chuyển lên tàu vận chuyển thương binh, mà người của bộ đội đã bắt đầu gọi điện thoại cho các người nhà, hỏi bọn họ có đồng ý tiếp nhận những thương bình hay không. Chiến tranh đã kết thúc, nhà nước phải sử dụng nhân lực và tài chính để xây dựng, thực sự không thể nuôi dưỡng nhiều quân nhân khuyết tật như vậy.

Nếu như anh biết, tuyệt đối sẽ không để cho cuộc điện thoại kia gọi đi. Bây giờ anh không còn tay chân, ngay cả đứng cũng có chút hao tổn khí lực. Anh không muốn trở thành gánh nặng của người khác, cho dù anh biết em trai nhất định sẽ không ghét bỏ anh, anh cũng không muốn cúi đầu trước mặt người khác, tình nguyện mang theo cao ngạo của mình mà chết đi.