Chương 51: Vì cái gì sợ ta?

Lúc tỉnh lại, xung quanh toàn mùi thuốc, trước mắt là Hách Liên Tử Câm một tố bạch nhẹ y như trước, cùng với khuôn mặt khiến người ta xem đến thấy hoàn mĩ không chân thật.

Lại lần nữa thấy hắn, lòng nàng đã phòng bị hơn trước, Mộ Thiển Thiển còn không quên ngày hôm qua hắn cùng Đông Lăng Mặc so sánh nàng như thanh lâu nữ tử, những người đó trong lòng chẳng có ai thực tình tốt với nàng.

"Đừng lộn xộn, lần này bị phong hàn."

Hắn nói chưa dứt lời, Thiển Thiển tức khắc cảm thấy cả người vô lực, thậm chí thân thể khô nóng.

Rõ ràng không phải nóng khi dục hỏa xông lên, đại khái là nàng phát sốt.

Hách Liên Tử Câm bưng một chén thuốc nóng, mềm nhẹ nâng nàng dậy, tự tay bón thuốc cho nàng.

Thiển Thiển không có nửa điểm kháng cự, chịu đựng ghê tởm chua xót đem bát thuốc đen sì uống xong, lại bị động cắn mứt hoa quả hắn đưa đến, hồng nhạt đầu lưỡi lơ đãng thò ra, đảo qua đầu ngòn tay lạnh lẽo của hắn, ánh mắt nhìn xuống, nhìn cổ non mịn của nàng che kín vết bầm xanh tím lộ ra ngoài chăn, nháy mắt dục hỏa hắn lại nổi lên.

Độc tình mê tình hương vẫn còn, hôm qua chình mình giúp nàng khiến trên mình cũng dính độc dược, hiện tại nhìn đến nàng vẫn còn xúc động. Nếu không phải chính mình công lực thâm hậu, sợ rằng áp xuống dược tình này thực không dễ dàng.

Hắn không phải người trọng nɧu͙© ɖu͙©, sau khi muốn nàng lại vẫn không quên được nhục động ấm áp ướŧ áŧ của nàng bao vây đến khoài cảm hít thở không thông.

Nɧu͙© ɖu͙©, quả nhiên không phải thứ gì tốt, dễ dàng trầm luân.

Chờ nàng ăn xong mứt hoa quả, Hách Liên Tử Câm đỡ nàng nằm lại trên giường.

Quần áo trên người đã sớm bị đổi đi, có lẽ là Hiên Viên Liên Thành tự thay cho nàng, nhưng nàng không tin hắn hỗn đản sẽ đối tốt với nàng như vậy, ngay cả xiêm y cũng thay giúp nàng.

Lúc này, Mộ Thiển Thiển cảm thấy khuất nhục sức lực đều không có, nàng chỉ muốn tồn tại.

Tay Hách Liên Tử Câm đặt trên trán nàng, vuốt ve nhẹ nhàng bốn phía miệng vết thương: "Đau sao?"

Nàng lắc đầu, nhìn hắn không chớp mắt.

Hắn không nói gì, xoay người đi tới một bên giá gỗ, mang về một lọ thuốc màu lục đậm.

Nhấc lên tay áo rộng thùng thình, cẩn thận bôi thuốc vào vết trầy da trên cánh tay nàng, nhìn vết thương đan xen trải rộng, Hách Liên Tử Câm lâm vào trầm tư.

Từ trước nàng rất trân trọng thân thể, không phải thượng phẩm tuyệt sẽ không chạm vào, nước tắm cũng được chế biến chuyên môn, ngay cả nước uống cũng sai người sáng sớm ra hồ sen thu hồi từng giọt sương.

Nàng có kinh thế dung nhan, tuy là sinh ra mà có, nhưng việc giữ gìn bảo vệ cũng rất quan trọng.

Nhưng hôm nay nàng làm cho cả người bị thương, thậm chí gương mặt nàng quý nhất kia cũng đều là màu thuốc, việc này trong quá khứ tuyệt sẽ không xảy ra trên người nàng.

"Ngươi thật sự đã quên hết quá khứ?" Bôi thuốc cho cành tay nàng xong, hắn lại xốc váy nàng.

Mộ Thiển Thiển bản năng muốn rụt chân kháng cự, nhưng tầm mắt dừng ở khuôn mặt nhu hòa tiềm tàng lạnh băng của hắn, nàng đem chân thả lỏng, tùy ý hắn xoa nắn.

Người nam nhân này nhìn qua ôn hòa, nhìn như người tốt nhất để ở chung trong ba nam nhân, nhưng thực tế, hắn thực lãnh, lãnh đến khiến trong lòng không nhịn được sợ hãi.

Hắn tuyệt đối ở chung cũng không tốt, nàng vĩnh viễn không đoán được bây giờ hắn ôn nhuận, ngay sau đó lại thành bộ dáng gì.

Trên thực tế, nói đến ở chung tốt, giữa ba người vẫn là Hiên Viên Liên Thành tương đối tốt chút, vì cái gì? Đơn giản là, hắn biểu lộ rõ ràng chán ghét, chưa bao giờ giải thích, cũng không cần nàng suy đoán.

Hách Liên Tử Câm chỉ giúp nàng bôi thuốc, không có bất kì hành vi gì gây rối.

Kết thúc việc trên tay, hắn buông đôi chân trắng nõn tinh tế của nàng, giúp nàng kéo lại váy, đắp chăn lên, tùy tiện lấy một cái khăn lông lau sạch sẽ đầu ngón tay.

Nhìn lại nàng khuôn mặt tái nhợt, hắn lại hỏi "Ngươi còn chưa trả lời ta."

"Vấn đề gì?" Nàng chớp mắt ngẩng lên hỏi hắn.

"Thật sự đã quên hết quá khứ?"

Mộ Thiển Thiển gật đầu, lại lắc đầu, thành thật nói: "Trên cơ bản đều quên sạch sẽ, nhưng có một số việc vẫn còn nhớ rõ."

Hắn nhướng mày: "Còn nhớ rõ cái gì?"

Thiển Thiển nghĩ nghĩ mới nói: "Trong điện này có bốn nam tử xuất sắc, Đông Lăng Mặc, Hách Liên Tử Câm, Hiên Viên Liên Thành, còn có Phong Ảnh Dạ."

Quả thật là sắc tâm bất tử... Không biết vì sao, với tâm tình háo sắc của nàng, hiện tại Hách Liên Tử Câm cũng chỉ muốn cười, cũng không cảm thấy chán ghét.

Bất quá...... "Lựa chọn tính ký ức, y thư thượng sở ghi lại, vạn trung vô nhất, vận khí công chúa thật đúng là tốt."

Nàng mân khẩn môi mỏng, không biết trả lời như thế nào, hắn đáy mắt tất cả đều là cơ trí quang mang, ở trước mặt hắn, nàng không dám nói bậy.

Hách Liên Tử Câm nhìn chằm chằm đôi mắt sáng ngời của nàng, trong bình tĩnh ẩn dấu mấy phần kinh hoảng, hắn dễ dàng có thể nhìn ra một tia kinh hoảng là bởi vì hắn: "Vì cái gì sợ ta?"

Bởi vì xem không hiểu ngươi.

Lời này nàng không có can đảm nói ra, chỉ là sau nửa khắc trầm mặc nửa, đột nhiên hỏi: "Ta có thể hay không đi trở về?"

Cùng hắn ở bên nhau một chút cảm giác an toàn đều không có, rõ ràng là người như nhân vật thần tiên vừa thấy liền cả đời khó quên, nàng lại cảm nhận được từ trên người hắn một cỗ không ngừng ngoại dật hàn khí.

Hơi thở lạnh băng đến xương, đông lạnh đến máu toàn thân nàng không tự giác ngưng kết.

Nghe vậy, hắn lâm vào trầm mặc, lúc Thiển Thiển sắp không đủ nhẫn nại lại định lần nữa mở miệng dò hỏi, hắn bỗng nhiên đứng lên, khom người đem nàng bế lên: "Ta đưa ngươi về nghe tuyết các, Đông Lăng mặc tối nay sẽ trở về."

Không chờ nàng cự tuyệt, hắn ôm nàng đi nhanh ra ngoài cửa.

Mộ Thiển Thiển có một tia bất an, hắn thoạt nhìn hào hoa phong nhã, khí chất xuất trần, toàn bộ giống nam chủ trong phim thần tượng thanh xuân, ôm nàng như vậy có thể đi vài bước không?

Nhưng nàng lần này lại nhìn lầm rồi, từ Ỷ Phong Các của Hách Liên Tử Câm đến Thính Tuyết Các của Đông Lăng Mặc, lộ trình tuy không tính xa, nhưng hắn một đường ôm nàng bước chậm mà đi, ước chừng thời gian không sai biệt lắm là một nén hương, lại vẫn như cũ mặt không đỏ khí không suyễn, hoàn toàn không nhìn ra có nửa điểm mỏi mệt.

Một nam tử thanh dật tuyệt trần như thế trong ấn tượng của nàng đều là nhu nhược dễ đẩy ngã, từ đâu ra sức lực như vậy?

Mới nghĩ như thế, khóe mắt lại liếc thấy một cung nữ chạy lại đây, trong tay nàng tựa hồ còn cầm chút gì.

Đi tới gần mới phát hiện nàng bưng một chén thuốc đen như mực một đường đuổi theo lại đây.

Đó là thuốc Hách Liên Tử Câm vừa rồi phân phó người nấu, hắn mới vừa rồi khai hai cái phương thuốc, một cái là đuổi hàn, một cái đó là thể rắn, hai người rời đi quá vội vàng, sai người trực tiếp đem thuốc đưa đi Thính Tuyết Các.

Nước thuốc đen như mực còn một lớp hơi nóng, Hách Liên Tử Câm bỗng nhiên đem Thiển Thiển trong lòng ngực đặt ở trên cánh tay trái, lấy một cánh tay đem nàng ôm, một bàn tay đem thuốc bưng lên, mới nhìn ánh mặt trời nói: "Về chỗ của ta lấy một ít mứt hoa quả đến Thính Tuyết Các, giúp công chúa hạ dược."