Chương 54: Mê hương, thân thể mềm mại vô lực

Sau khi rời đi hiệu cầm đồ, Mộ Thiển Thiển tìm cái tiệm cơm có thể coi là bố trí tinh xảo ăn no nê một đống, lúc sau liền đi tới nhà trọ đối diện tiệm cơm thuê một căn phòng thượng đẳng, tính tổng cộng mới có không đến hai lượng bạc.

Cứ tính như vậy, chính mình thật sự có thể ở cái niên đại này trải qua một cuộc sống thập phần xa xỉ, quả thực xa xỉ đến trên trời mất.

Chủ quán trọ giúp nàng chuẩn bị một thùng nước nóng để tắm, sau khi nàng đem cửa phòng khóa lại, mới yên tâm bước ra sau bình phong, bắt đầu cởi bỏ quần áo.

Tuy nói lúc ở điện Công Chúa điện, ăn dùng đều là thượng đẳng, nhưng cái cảm giác có vô số đôi mắt nhìn chằm chằm vào chính mình, mà nàng vẫn luôn băn khoăn làm sao để thoát ra, chính là cao lương mĩ vị đặt ở trước mặt nàng cũng sẽ thực là vô vị.

Đâu giống hiện tại, tự do tự tại, vô ưu vô lự.

Chờ ngày mai ra cửa thuê một chiếc xe ngựa, rời đi tòa thành này, lại tìm cái thành thị náo nhiệt rồi sống, không biết có bao nhiêu thoải mái.

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là nghĩ cách quay về thế kỷ 21......

Nghĩ đến cuộc sống ở thế kỷ 21, vốn dĩ tâm tình vô cùng vui sướиɠ tức khắc trở nên trầm trọng.

Đến bây giờ mới thôi hoàn toàn không có nửa điểm mặt mày, nàng thậm chí không biết chính mình cả đời này đến tột cùng có cơ hội trở về hay không. Từ trước cảm thấy xuyên qua sách đều là hống tiểu nữ oa, không nghĩ tới chính mình còn sẽ tự mình đi một chuyến.

Thực sự là vi diệu đến như nằm mơ, nàng chỉ dựa vào dã sử có cái gọi là Hạ Triều quốc, lúc sau liền vô căn cứ, bịa đặt thành cái tiểu thuyết này.

Không nghĩ tới trên đời thực sự có một cái vương quốc như vậy, thực sự có Thất công chúa này.

Cũng mặc kệ như thế nào, từ đây, Thất công chúa sẽ không xuất hiện nữa.

Từ thùng tắm bước ra, dùng khăn lông đem bọt nước trên người kau sạch sẽ, nàng thay một bộ đồ nhẹ nhàng, chải lại mái tóc dài tới eo.

Không hề nghi ngờ, Mộ Thiển Thiển có được một bộ dáng kiều dung tuyệt sắc khiến cho nam nhân trên đời điên cuồng, nữ nhân ghen ghét phát điên, nga mi tựa mặc, tinh mắt như mây, độ cao mũi rất tiểu xảo, môi không điểm mà chu.

Trên mặt mỗi một đường cong nhu hòa mảnh mai, không nói lời nào thì như nhu nhược gầy yếu, cười rộ lên thì thật sự là xuân phong liêu nhân.

Mỹ nhân, nàng chưa bao giờ gặp qua nữ nhân đẹp như thế, như thơ như họa, phảng phất tiên tử.

Này còn chưa tính, còn có dáng người kia, ngực đầy đặn cao ngất, tròn trịa xinh đẹp, tuyệt đối có thể cho nam nhân yêu thích không buông tay, còn có hạ thân nơi đó...... Tiểu âʍ ɦộ một chút lông đều không có, trơn bóng trắng nõn, hai mảnh hoa môi lúc đứng không nhìn tới, vừa rồi khi tắm gội nàng lại xem đến rõ ràng, phấn phấn nộn nộn, nhìn còn phải đẹp hơn hoa, nếu nàng là nam nhân, chỉ sợ cũng sẽ bị địa phương kia của chính mình mê hoặc.

Chờ nàng quay về thế kỷ 21, tất cả đều cùng mình vô duyên. Một tia tiếc hận.

Song, tất thảy đều không thuộc về chính mình, không có gì mà thật khổ sở, làm người không thể quá tham lam.

Nàng đứng lên, đi đến mép giường, vừa muốn ngồi xuống lại bỗng nhiên cảm thấy một trận choáng váng, nàng đỡ trán, nhẹ nhàng hất hất đầu, lại vẫn như cũ ném không được cảm giác dần dần vô lực.

Nàng nhẹ nhàng quơ quơ, thân mình mềm như bông mà ngã vào đệm giường.

Không quá bao lâu, giờ khắc này nàng cũng hiểu được, ở một thời đại trị an hỗn loạn như vậy, một tuyệt sắc mỹ nữ, trên người còn mang theo mấy trăm lượng bạc, mấy ngàn lượng ngân phiếu......

Liều mạng muốn động một chút, tất cả đều mềm mại vô lực, ngay cả động ngón tay một chút đều thấy khó khăn, nàng vô cùng kinh sợ, nhưng lại không thể làm gì.

Sau lưng vang lên âm thanh song cửa sổ bị mở ra, lúc sau là tiếng có người từ cửa sổ xâm nhập vào rồi rơi xuống đất, tuy rằng thực rất nhỏ, nhưng ban đêm yên lặng như vậy lại là phá lệ rõ ràng.

Nàng hiện giờ ngã ở trên giường, tất cả đã phát sinh sau lưng hoàn toàn không biết gì cả, chỉ là bằng thanh âm biết có người xông vào.

Trong không khí phiêu đãng hương thơm kỳ dị, ngửi được mùi hương này thân mình càng thêm mềm mại vô lực.

Mê hương trong truyền thuyết thế nhưng bị nàng thử, vận khí thật quá tốt đi.

Nhưng mà giờ khắc này nàng thật sự rất sợ hãi, tiếng thét chói tai đã từ yết hầu đến bên miệng, nàng lại vẫn dùng sức cắn môi dưới không kêu lấy một tiếng, nàng sợ khi nàng kêu lên, kẻ cắp kia sẽ tàn nhẫn đâm một đao gϊếŧ nàng diệt khẩu.

Tiếng bước chân rất nhỏ dần dần tới gần, chỉ là khoảng cách vài bước, Mộ Thiển Thiển lại cảm thấy phảng phất thời gian đã dài lâu tựa nửa thế kỷ đã qua.

Nàng nhắm mắt lại, ngừng thở, tim đập lợi hại đến nỗi muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Khẩn cầu kẻ cắp sau khi lấy đồ vật đáng giá liền nhanh rời đi, tiền tài là vật ngoài thân, chỉ cần không ảnh hưởng đến tính mạng, nàng không để bụng ngân phiếu hay vàng bạc châu thoa bị hắn lấy đi.

Nhưng rõ ràng, kẻ cắp không phải nhằm vào tiền bạc.

Khi cái tay kia đυ.ng tới thân thể Thiển Thiển, nàng cuối cùng nhịn không được kinh hô lên: "Cứu mạng, cứu mạng...... Ngô ――"

Trên cổ truyền đến một trận đau đớn rất nhỏ, chờ khi nàng phản ứng lại mới phát hiện chính mình cư nhiên không nói được nên lời.

Điểm huyệt, cái thứ á huyệt vẫn là vô cùng thần kỳ này, hoàn toàn xong rồi.

Thân mình bị người lật lại, trong tầm mắt là một khuôn mặt không tính là khó coi, nếu không phải cặp mắt rõ ràng nhiễm tà khí dâʍ ɖu͙©, nàng thậm chí sẽ cảm thấy người nam nhân này lớn lên không kém.

Bất quá, so với mấy nam nhân ở trong điện của nàng kia quả thực là kém trên trời dưới đất......

"Đừng sợ, ở cùng ta, ngươi sẽ cảm thấy vô hạn vui sướиɠ." Nam nhân cười ngâm ngâm mà nhìn nàng.

Lúc chạng vạng, trong lúc vô ý ở trên phố nhìn đến, xa xa đã đối thấy khuôn mặt kinh vi thiên nhân này, không nghĩ tới gần càng là tuyệt mỹ vô song.

Màu da hơn cả tuyết, môi hồng răng trắng, mỗi một tấc da thịt đều bóng loáng non mịn hoàn mỹ không tì vết, đặc biệt đôi mắt kia tràn ngập kinh hoảng cùng bất an, sáng ngời mê người, hắn gấp không chờ nổi mà muốn nhìn xem đôi mắt này khi nhiễm tìиɧ ɖu͙© có phải hay không còn có thể thanh triệt hồn nhiên giống hiện tại như vậy.

Hái hoa nhiều năm như thế, chưa bao giờ đυ.ng tới một nữ tử thiên hương quốc sắc như vậy, có nàng bên người, trong khoảng thời gian ngắn chính mình căn bản không cần nữ nhân khác.

Nhìn khuôn mặt kia càng ngày càng tà ác, càng ngày càng đáng ghét, Mộ Thiển Thiển hô hấp càng ngày càng khó khăn, ý thức cũng dần dần trở nên bạc nhược.

Trong mê hương còn có một loại thành phần khác, thôi tình.

Bỗng nhiên nam nhân vươn tay, dưới ánh mắt kinh hoảng thất thố của nàng, đem nàng một phen vác trên vai, đi đến bên cửa sổ nhảy lên, phá cửa sổ mà ra.

Lúc sau đó là thanh âm cuồng phong gào thét không ngừng ở bên tai vang lên, Thiển Thiển chưa bao giờ biết khinh công, hắn khiêng nàng hành tẩu ở trên tường cao nóc nhà, không có một tia cản trở.

Nàng không chỉ đυ.ng tới hái hoa đạo tặc trước nay chỉ có nghe nói qua, hơn nữa, vẫn là tên đạo tặc võ công cao cường!

Bị hắn khiêng trên vai, thân mình lung lay, vốn dĩ ý thức cũng đã hỗn độn bất kham càng ngày càng loạn, hết thảy trước mắt cũng càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng không thắng nổi lắc lư đáng sợ suốt dọc theo đường đi, nàng hai mắt nhắm lại, hôn mê.