Chương 14

Những người lớn lên trong thành phố nhìn nó thấy hiếm lạ, nhưng Lương Cẩm Tú đã nhìn chán từ lâu.

Khi còn nhỏ, chim trĩ đầy khắp núi đồi. Hàng năm cứ đến đầu tháng ba âm lịch, tiếng kêu tìm bạn đời của nó cứ vang lên từ sáng đến tối.

Cô chẳng thích chim trĩ chút nào.

Loại này phá hoại hoa màu khác với loại thường, thích ăn hạt giống, đặc biệt là hạt lạc. Lúc mới vừa gieo hạt sẽ có người chuyên môn trông coi hạt giống, buổi tối cũng không thể rời đi, nếu không sẽ bị chim trĩ bới ra ăn.

Ngày xưa hạt lạc đắt biết bao nhiêu.

Lần đầu tiên livestream chủ yếu để tích lũy độ nổi tiếng, cảm giác mở đầu cũng không đến nỗi nào, Lương Cẩm Tú bắt đầu kết nối video thứ hai.

Vị có nick là “Nhà Có Hai Chú Gà Con” này liên tục đăng cùng một câu ở khu bình luận: “Streamer, làm ơn, chọn chị nè. Mèo nhà chị muốn bỏ nhà ra đi, sắp rầu chết chị rồi! Cầu xin em đó.”

Video rất nhanh đã được kết nối.

Nhà Có Hai Chú Gà Con là một chị gái khoảng hai bảy, hai tám tuổi, nước da hồng hào nhưng hơi hốc hác. Chị ấy chắp tay trước ngực đối diện với màn ảnh: “Cảm ơn streamer, thật sự cảm ơn rất nhiều! Gần đây bởi vì chuyện này mà tinh thần chị đều suy nhược.”

Cách màn hình, Lương Cẩm Tú cảm nhận được sự lo âu, cô ấm áp nói: “Đừng gấp, từ từ nói cho em biết, tại sao bỗng nhiên lại bỏ nhà ra đi? Bình thường nhà chị có mở cửa không?”

Nhà Có Hai Chú Gà Con cười khổ nói: “Em nhìn phát là biết.”

Chị ấy nói, rồi cầm lấy điện thoại, lúc sau bối cảnh rung lắc, biến thành phòng khách. Dưới cánh cửa dẫn ra ngoài phòng khách, một con mèo Nga xanh không béo lắm đang ngồi xổm, nếu chỉ nhìn bóng dáng, rất giống như phát hiện ổ chuột và chuẩn bị ngồi xổm ở đó mãi mãi.

Nghe được động tĩnh, mèo Nga xanh quay đầu, nét mặt không kiên nhẫn: “Meoww~~~”

“Mở cửa nhanh, có thể giữ thân thể của tui, nhưng không giữ được trái tim tui. Tui muốn đi tìm con sen mới.”

Nhà Có Hai Chú Gà Con đương nhiên không hiểu, nhưng hết lần này đến lần khác, chị ấy biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Chỉ cần vừa mở cửa ra, mèo Nga xanh mau chóng chạy như điên ra bên ngoài.

Hiện tại cả gia đình trước khi ra khỏi cửa hay về nhà đều gọi điện thông báo, đồng thời cũng chuẩn bị sẵn sàng, tóm lại, mỗi lần tựa như một trận chiến.

Lúc trước không như thế.

Bọn họ từng là người thân thiết nhất với nhau.

Mèo Nga xanh Miumiu được mua từ khi còn nhỏ xíu xiu, mới vừa đầy tháng chưa được bao lâu. Nhà Có Hai Chú Gà Con độc thân, ở nhà thuê.

Dường như trong một đêm, một người một mèo không hề rời nhau.

Lúc Nhà Có Hai Chú Gà Con xem TV, Miumiu ghé vào bên người chị. Chị làm việc, Miumiu ghé vào máy tính, ngay cả đi vệ sinh cũng muốn đi theo, không cho đi, nó sẽ sốt ruột kêu meo meo.

Càng không phải nói đến việc đi ngủ, Miumiu gối lên cánh tay chị, úp cái bụng mềm mại lên, rất giống một con gấu bông nhỏ nhắn, đáng yêu vô cùng.

Như vậy 5 năm.

Nhà Có Hai Chú Gà Con kết hôn.

Lương Cẩm Tú đã bắt đầu nói chuyện cùng Miumiu, đúng hơn mà nói, Miumiu đơn phương lên án.

Cô chỉ hỏi một câu sau đó đã không nói được câu nào.

“Lải nhải hoài, chắc chắn đang mắng người. Mèo con, mắng người sẽ không phải là cậu bé ngoan đâu.”

“Bên cạnh tui có mèo hoang, sau khi nghe được thì tưởng rằng tui đang mắng, nó đã đuổi theo đánh tui.”

“Thằng con ngỗ nghịch nhà tui nghe được lập tức cong người lên, đi tìm mèo khắp nhà.”

“...”

“Nó đang mắng chị hả?” Nhà Có Hai Chú Gà Con hơi tin tưởng cái gọi là giao lưu cảm xúc của Lương Cẩm Tú, bởi vì Miumiu vừa mắng mỏ, vừa hung dữ trừng mắt nhìn chị ấy, rõ ràng đang nói đến chị.

Lương Cẩm Tú xua tay, ý bảo chị ấy đừng vội xen vào.

Tổng cộng mắng hơn mười phút đồng hồ!

Trong phòng stream không có ai thiếu kiên nhẫn, mà đều thích thú lắng nghe. Cuối cùng, sắc mặt Lương Cẩm Tú lặng như nước, lạnh lùng nói: “Được rồi, chị hiểu hết mọi chuyện rồi, chị vô cùng ủng hộ quyết định của em. Mèo con hiểu chuyện chu đáo như em, không biết có bao nhiêu con sen muốn có được em đâu.”