Chương 7: Trăng Tròn

Khi hoàng hôn dần buông, Lạc Giai đã xử xong hoàn toàn khu rừng ở phía nam. Nhìn bóng tối chuẩn bị kéo tới, hắn di chuyển tới trước 1 huyệt động.

Đây vốn là huyệt động của 1 con gấu đen nhưng đã bị hắn đuổi đi.

Nhìn lại lên bầu trời 1 màu u ám, hắn nhẹ nhàng đi sâu vào huyệt động. Hắn kiếm 1 nơi bắt đầu ngồi xuống đả tọa.

Lúc này chợt 4 vòng vàng ở bên cổ tay phải của hắn chợt lớn lên sau đó rơi ra khỏi bàn tay hắn, 4 chiếc vòng nhanh chóng lớn lên, sau đó cả 4 chiếc bay lên đầu của Lạc Giai, vòng lấy cơ thể hắn, lần lượt co lại siết chặt lấy nửa thân trên của hắn từ eo cho đến vai.

4 chiếc vòng này gọi là Vòng như ý, là món thứ hắn tìm được từ 1 tiên môn.

Một lúc sau bóng tối xuất hiện, trăng tròn hiện ra. Chợt lúc này khuôn mặt Lạc Giai chợt căng cứng, thân thể hắn bắt đầu lăn lộn, nét mặt trở nên vặn vẹo, đôi mắt trợn tròn, trong đồng tử, 3 chữ “Thấu”, “Khống”, “Mệnh” chớp hiện liên tục.

Thứ làm Lạc Giai đau đớn, thống khổ là liên tục có các lời tối nghĩa liên tục trào vào trong đầu của hắn, làm hắn vô cùng đau đớn, cảm giác đau đớn không khác như não bộ bị thiên đao vạn quả, còn đau đớn hơn lúc hắn xé rách tinh thần thức hải để mạnh lên.

Mặc dù đau đớn, hắn vẫn cố gắng để giữ bản thân tỉnh táo, vì nếu hắn để nổi đau mài mòn mất lý trí thì hắn sẽ bị mất khống chế, trở thành 1 con quái vật chỉ biết lạm sát để làm dịu nổi đau.

Nhớ lại lần trăng tròn đầu tiên lúc hắn tiêu hóa được Đệ nhị môn linh dược, đã có nhiều người bị thương tích khi hắn mất lý trí.

May mà lần đó hắn kịp lấy lại lý trí, do lần đầu tiên nên nổi đau chỉ kéo dài 1 giờ đồng hồ là kết thúc, hôm đó hắn cũng đang ở trong tổ chức nên có cường giả ra tay khống chế cục diện nên mọi chuyện còn có thể cứu vãn.

Nhưng lúc này thời gian hắn phải chịu đựng đau đớn là đến 6 giờ, đó là 1 thời gian dài dằn dặt, đau đớn có thể làm người ta hoàn toàn sụp đổ.

Nếu không phải hắn đã quen với nổi đau này, nếu không có vòng như ý phòng hờ, hắn cũng không có nắm chắc mình có hóa điên mà xông ra ngoài hay không.

Hắn gầm thét lên một tiếng điên dại để phát tiết sự đau đớn, tiếng hét làm chấn động cả khu rừng.

Động vật xung quanh nghe thấy tiếng gầm thét, thì cảm thấy run rẩy sợ hãi như nghe thấy tiếng gầm của thượng cổ hung thú, bọn chúng đều nằm xuống run rẩy, sợ sệt, co quắp.

Trong trấn nhỏ, mọi người đang vui đùa tiệc trăng tròn vui vẻ bên đống lửa, bổng nhiên nghe thấy tiếng ngâm lớn từ cánh rừng phía nam phát ra.

— QUẢNG CÁO —

Mỗi người trong làng đều dừng lại động tác, từ sâu trong linh hồn mỗi người đều cảm thấy như bị rung động nhẹ.

Ieyasu chợt nói:

"Đó là tiếng gì vậy nhỉ, trong đợt trăng tròn lần trước hình như cũng nghe thấy tiếng động kỳ lạ này."

Tatsumi cũng nhìn về phía đó, khuôn mặt chợt hiện vẻ hồ nghi, tự hỏi:

"Hướng đó, hình như Alan cũng đang ở khu vực đó. "

Sayo lúc này chợt đi đến, khoác tay lên vai của 2 người bạn thân mình, cười nói:



"Tatsumi, cậu nói hôm nay cậu đã đi theo Alan để học săn gϊếŧ quái thú à. Có vẻ rất thú vị, có thể kể lại chi tiết cho bọn mình nghe không."

Nghe vậy Tatsumi liền trần thuật lại quá trình chi tiết mà Lạc Giai huấn luyện cho hắn. 2 người Sayo càng nghe thì khuôn mặt càng hiện lên vẻ sợ hãi. Sayo chợt mở miệng nói:

"Tatsumi, ý của cậu là các con quái thú khổng lồ này, Alan chỉ cần dùng 1 kiếm là có thể gϊếŧ chết bọn chúng sao, lợi hại như vậy. "

Tatsumi liền nói:

"Đúng vậy, chỉ 1 kiếm."

Ieyasu ở 1 bên chợt hiếu kỳ nói:

"Nhưng tớ nhớ rõ ràng là 2 hôm trước khi anh ấy ra ngoài cũng đâu có cầm theo kiếm, rõ ràng là mang tay không mà. "

Sayo cũng nói:

"Lúc tớ xử lý các con quái thú hôm qua với mọi người trong làng cũng thấy vết thương không giống như vết kiếm chém, mà giống như bị cự lực đập bể ra 1 vết thương chí mạng."

3 người lúc này chợt nhìn lẫn nhau. Đều cảm thấy khó hiểu.

Thời gian kéo dài đến hơn nửa đêm, lúc này cơn đau trên người Lạc Giai bắt đầu kéo đi. 4 chiếc vòng nới ra, thoát ra khỏi người sau đó thu nhỏ lại rơi vào cổ tay phải của hắn.

Hắn bắt đầu thở dốc, khuôn mặt vô cùng nhợt nhạt, tự nhếch miệng cười nhẹ lẩm bẩm:

"Là con đường phi phàm hay là quái vật, âu cho cùng bản thân ta cũng chỉ là 1 kẻ đáng thương. — QUẢNG CÁO —

Sau đó hắn gục người xuống bắt đầu ngủ thϊếp đi vì mệt mỏi. "

Sáng sớm hôm sau hắn lờ mờ tỉnh dậy, hắn từ từ bước ra khỏi hang động.

Nhìn lấy quần áo của mình đã vô cùng bụi bặm, rách toác vì lăn lộn tối qua, hắn đi đến 1 bờ suối, bắt đầu trầm mình xuống suối, tẩy rửa hết tạp chất dính trên người và quần áo.

Sau đó bước lên bờ. Chợt quanh thân hắn có bạch khí màu trắng rung động, nước trên người trong phút chốc bỗng bốc hơi hết, cơ thể hắn trở nên khô ráo.

Hắn nhanh chân bước từ từ về lại trấn nhỏ. Vừa về đến đầu trấn, thì trước mặt hắn chợt xuất hiện cả 3 người Tatsumi đang đứng sẵn ở đó như đợi hắn. Cả 3 đều trang bị đầy đủ vũ khí.

Hắn hơi hồ nghi thì Sayo đã mở miệng:

"Alan, anh có thể cho tôi và Ieyasu đi theo anh giống Tatsumi để học hỏi được không."

Lạc Giai rất muốn mở miệng nói câu từ chối, hắn cũng không phải là huấn luyện viên hay bảo mẫu.



Nhưng cân nhắc đến 2 người Sayo và Ieyasu còn bị tử thần nhìn thẳng, lúc nào cũng có thể chết. Khuôn mặt hắn tỏ vẻ trầm ngâm.

Suy nghĩ 1 lúc, hắn quyết định sẽ dẫn 2 người theo, có hắn ở 1 bên cũng không dễ chết như vậy. Mà cách để 2 người thoát khỏi tử vong tốt nhất chính là tự mình mạnh mẽ lên.

Hắn mở miệng:

"Được rồi, đi thôi."

Nói rồi liền bước chân về phía cánh rừng phía Bắc. 3 người liền nhanh chóng bước theo.

Giống như hôm qua, Lạc Giai tiếp tục cho Tatsumi tấn công con quái thú trước, hắn ở bên hướng dẫn cho 2 người Sayo và Ieyasu, cách quan sát, cũng như cách nắm nhược điểm.

Sau đó hắn lần lượt cho 2 người Sayo và Ieyasu lên để tấn công. Sau đó hắn phát hiện ra 2 người Sayo và Ieyasu tiềm năng yếu hơn so với Tatsumi rất nhiều, chênh lệch cả về lực lượng và cả sức bật, 2 người này cá nhân 1 người tấn công quái vật thì chỉ có thể đưa đồ ăn, khả năng học tập quan sát cũng kém hơn Tatsumi rất nhiều.

Hắn tự lắc đầu, thở dài, sau đó liền ra tay. Nhưng lần này hắn phải hướng dẫn chậm hơn hôm qua rất nhiều để 2 người nắm được yếu quyết, haizz, có thể đây là lần đầu mà hắn phải chiến đấu cực khổ với 1 con quái yếu như thế này. — QUẢNG CÁO —

Lúc hắn ra đòn kết thúc. Thì cả 2 người Sayo và Ieyasu đều tỏ ra ánh mắt ngưỡng mộ giống như Tatsumi ngày hôm qua. Sau khi kết thúc con quái.

Hắn quay lại nhìn cả 3 người. Dù gì cũng là người cứu mạng mình, cũng không thể qua loa được. Cửu môn hắn không truyền thụ được nhưng võ công thực dụng hắn cũng không thiếu. Hắn mở miệng:

"Tôi sẽ chỉ cho 3 người 1 bộ pháp di chuyển, và 1 bộ kiếm pháp cơ bản. Phải nhớ mỗi ngày luyện tập đi luyện tập lại bộ pháp và kiếm thức 1000 lần, không được lười biếng, sẽ tăng cường cả lực lượng và sức bật."

Nói rồi hắn đi qua 1 bên, bắt đầu sử dụng bộ pháp, bàn chân của hắn giống như lướt nhẹ trên mặt đất, còn thân hình tạo cho người ta cảm giác nhẹ nhàng uyển chuyển như mây mù, hắn dễ dàng di chuyển lên xuống nhanh như thoăn thoắt, cực kỳ linh hoạt làm cả 3 người hoa cả mắt.

Lạc Giai mở miệng nói:

"Bộ pháp này tên gọi là Lăng Vân Bộ, cái cốt yếu của nó chính là lấy hình tượng từ lăng vân, thu thủy hành vân, nhẹ nhàng và thanh thoát."

Sao đó hắn bắt đầu biểu diển lại nhưng với 1 tốc độ chậm hơn, để 3 người nắm được những yếu quyết cần thiết.

Sau khi làm lặp lại 3 lần. Hắn nói 3 người bắt đầu tập theo. Hắn ở 1 bên, dùng cây gậy điều chỉnh lại từng cái tư thế, động tác của từng người.

2 giờ đồng hồ sau, quả nhiên, trong 3 người thi Tatsumi là người đầu tiên nắm được sơ bộ các động tác cơ bản.

Rất nhanh, quả nhiên là thiên tài. Hắn nhớ được lần đầu tiên hắn tập luyện bộ pháp này phải mất hết 3 giờ đồng hồ mới nắm được hết động tác cơ bản.

Cũng có 1 phần do sư tôn của hắn hướng dẫn hiền lành còn hắn thì lại hơi khắc khe trong chỉ dẫn mà ra nhưng mức độ này đã là thiên tài trong thiên tài.

Nhìn lại 2 người Sayo và Ieyasu còn đang loay hoay hắn chợt lắc đầu, có vẻ hôm nay hắn lại mất cả ngày.

Đến hết buổi chiều ngày hôm đó, trọn vẹn mất 8 tiếng đồng hồ, 2 người Ieyasu và Sayo mới nắm được các động tác cơ bản. Cũng xem như tư chất không tệ.

Kết thúc ngày hôm đó, hắn nói hôm nay dừng lại, ngày mai tiếp tục. cả 4 người mới bắt đầu đi về.