Quyển 3 - Chương 38

Mục đích đóa hoa nhỏ kia tồn tại

Là vì dừng lại trên lòng bàn tay người một chớp mắt sau khi lìa cành

—— Ivan Sergeyevich Turgenev[1]

“Xin chào.”

Y tá trực quầy đứng trước máy vi tính ngẩng đầu nhìn Hứa Bình.

“Tôi muốn… Kiểm tra sức khoẻ.” Hứa Bình cúi người nói qua khe cửa nhỏ.

“Loại nào?”

“Hử?”

“Chúng tôi có ba gói kiểm tra sức khỏe, anh muốn loại nào?”

“… Có cái gì khác nhau?”

“Anh là làm với mục đích cá nhân hay yêu cầu đơn vị?” Y tá có chút mất kiên nhẫn.

Buổi sáng tháng tám, ánh mặt trời đã trở nên cực kỳ khốc liệt, trong đại sảnh bệnh viện người qua kẻ lại, hàng dài xếp trước quầy đăng ký đã không thấy điểm cuối, xung quanh là tiếng nói chuyện ồn ào. Điều hòa tuy rằng hoạt động nhưng bởi vì cửa lớn mở rộng mà không thể cảm nhận được chút hơi lạnh nào.

“Đơn vị.”

“Đã ăn sáng chưa?”

“… Vẫn chưa.”

“Kiểm tra gói B, nộp tiền xong lên lầu bốn.”

Rút máu, lấy nướ© ŧıểυ, tai mũi họng, kiểm tra thị lực, X quang.

Hạng mục cuối cùng là tim phổi, Hứa Bình cầm hồ sơ vào phòng, y tá giúp anh kéo mảnh che lại.

Hứa Bình cỡi áo, bác sỹ đeo ống nghe áp đầu còn lại lên lưng anh, nghe ngóng một chút.

“Anh tên Hứa Bình?”

“Vâng.”

“Ồ, hôm nay là sinh nhật của anh sao?”

Hứa Bình cười cười rồi gật đầu.

Bác sỹ lại tháo ống nghe đeo lại trên cổ, nói: “Tim phổi của anh không có vấn đề gì.” Lại liếc mắt nhìn người trước mặt, “Chỉ là quá gầy.”

Hứa Bình cúi đầu cài lại nút áo sơmi: “… Công việc bận rộn.”

Bác sỹ viết nguệch vài nét lên kết quả kiểm tra, lại dán một tờ mã vạch lên bên cạnh.

“Hiện tại ai không chịu áp lực công việc, mỗi ngày đều tăng ca, rất nhiều thanh niên đều lao lực đến chết. Người sống trên đời, có tiền có quyền đương nhiên tốt, thế nhưng làm sao cũng không quan trọng bằng sức khỏe, anh nói có đúng không?”

Hứa Bình nhận lấy kết quả, lật lật.

“Lời này bác sỹ phải nói với ông chủ của bọn tôi, những nhân viên bình thường nếu cấp trên đã bảo phải tăng ca, ai dám nói một tiếng không?”

Bác sỹ cười cười.

“Công việc là để người làm, thân thể lại thuộc về mình, cho dù không vì bản thân cũng phải vì người nhà mà nghĩ lại.”

Hứa Bình cứng người một chút, trầm mặc mỉm cười gật đầu.

“Tôi đã hoàn thành hết các hạng mục kiểm tra, sau đó phải làm thế nào?”

“Giao cho y tá quầy tiếp tân, bọn họ sẽ đưa anh biện nhận. Một tuần sau cầm biên nhận đến lấy báo cáo kiểm tra là được.”

Tin Hà Chí lên chức và chuẩn bị kết hôn với con gái của trưởng phòng cảnh sát đã truyền ra ngoài, khiến vị cảnh sát trước giờ vẫn không có tiếng tăm gì thoáng cái biến thành thanh niên tài tuấn trong mắt nhiều người. Chỉ trong một đêm Hà Chí chợt có thêm rất nhiều bạn bè, rất nhiều người anh chưa từng gặp qua lại giống như bạn cũ lâu năm nhiệt tình chúc mừng anh, lịch trình mỗi ngày cũng nhanh chóng tràn đầy đủ loại xã giao, thức ăn tinh xảo, rượu ngon quý giá, phụ nữ xinh đẹp.

Hà Chí còn nhớ rõ, năm đó khi mình vừa được điều tới đội hình cảnh đã đi theo đội trưởng Vương khi ấy đến một công ty lớn tra án, năm đó anh còn rất trẻ, chí khí hừng hực, tràn đầy sự phấn chấn bồng bột ngây thơ. Trong căn phòng làm việc xa hoa, ông chủ lớn họ Lưu hoan nghênh bọn họ, đối phương nhiệt tình bắt tay đội trưởng Vương, Hà Chí cho rằng đối phương tiếp theo sẽ bắt tay mình, chủ động vươn tay ra, người nọ lại giống như không nhìn thấy mà thản nhiên nói chuyện cùng đội trưởng.

Đội trưởng Vương ra hiệu bảo anh cùng thư ký của ông chủ Lưu ra ngoài chờ, trong nháy mắt đóng cửa, anh nghe được đội trưởng Vương nói: “Mới tới, không hiểu chuyện.” Mặt của Hà Chí thoáng cái nghẹn đến đỏ bừng.

Cũng là ông chủ Lưu ấy, trong một bữa tiệc nào đó do anh rể tổ chức đã chủ động cụng ly với Hà Chí, sau khi uống xong còn nói nhất định phải thường xuyên liên lạc.

Cả thế giới giống như đều đã thay đổi, người duy nhất không thay đổi đại khái chỉ có Hứa Bình.

Lúc Vệ Dĩnh gọi điện tới Hà Chí đang chuẩn bị ra ngoài, hôm nay là sinh nhật của Hứa Bình, hai người bọn họ hẹn nhau cùng đi ăn trưa.

Vệ Dĩnh hỏi anh vài việc lặt vặt qua điện thoại, hai con người một khi muốn kết hôn, những chuyện lông gà vỏ tỏi chợt trở nên nhiều hơn.

Hà Chí có chút mất tập trung nghe, từ lần đầu tiên gặp đến khi quyết định kết hôn cả hai tổng cộng chỉ hẹn nhau bảy lân, trong đó còn có bốn tháng Hà Chí vì phải đi Phúc Kiến tra án mà tách ra. Thái độ của anh đối với cuộc hôn nhân này tương đối thờ ơ, Vệ Dĩnh trẻ hơn anh, có một người cha quyền lực, còn từng đi du học ở Anh, tuy rằng nhan sắc trung bình nhưng những người muốn theo đuổi cô có thể xếp đầy cả một con đường. Anh không ghét cô nhưng cũng không muốn nịnh bợ cô, là một người đàn ông từ sâu trong nội tâm Hà Chí không muốn tổn thương phái nữ, vậy nên vẫn luôn chờ đợi Vệ Dĩnh chủ động cắt đứt lần thân cận này, đây cũng là một nguyên nhân anh chấp nhận đi Phúc Kiến. Thế nhưng cho tới tận hôm nay, khi hai người đã sắp kết hôn, Hà Chí cũng không hiểu rõ suy nghĩ của cô gái ấy.

“Hà Chí, anh vẫn đang nghe chứ?”

“… Ừ,

em cứ nói.”

“Trưa nay anh có bận gì không? Em vừa lúc cũng ở gẫn chỗ anh, không bằng bọn mình cùng ra ăn trưa.”

“Anh đã hẹn bạn.”

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một giây, Vệ Dĩnh cười nói: “Không sao cả, hôm khác cũng được.”

Nghe giống như không có chút không vui nào.

“Em đã hẹn thời gian hôn lễ với phía giáo đường rồi, cha em còn đang sửa sang danh sách khách mời, khi nào anh có thời gian cùng em đi chụp hình cưới.” Cô hơi ngừng lại, đột nhiên nói, “Đúng rồi, hai hôm trước lúc em đi tiệm chụp hình xem kiểu thấy có một đôi chụp ảnh kỷ niệm bốn mươi năm ngày cưới, em đang nghĩ không bằng cũng đưa cha mẹ chúng ta đi chụp,

anh thấy thế nào?”

Hà Chí không nói chuyện, anh bỗng nhiên thấy có chút áy náy, chuyện hôn lễ cơ hồ do một tay Vệ Dĩnh sắp xếp, anh không giúp đỡ chuyện gì.

“Anh có hẹn với bạn ăn trưa phải không? Mau đi thôi, tối em gọi lại cho anh.”

Cô đang định cúp điện thoại lại bị Hà Chí cắt đứt.

“Vệ Dĩnh!”



Hứa Bình ngồi uống trà trong một nhà hàng nhỏ, người phục vụ đưa thực đơn đến, anh xem cũng không xem cứ thế đặt lên bàn.

Hôm nay là sinh nhật của anh, anh đang đợi Hà Chí đến cùng ăn trưa.

Trang trí trong nhà hàng không quá tốt, diện tích cũng nhỏ, vào giờ cơm trưa cũng chỉ có hai ba vị khách, bà chủ đứng sau quầy tính tiền cộng trừ gì đó, nữ nhân viên mặc đồng phục đỏ thô ráp tựa vào cửa kính mờ mịt nhìn dòng người qua lại không ngớt bên ngoài. Một nhà hàng nhỏ như vậy trong thành phố này chỉ sợ có đến vài nghìn căn, chúng nó chiếm giữ ở mỗi đầu góc phố, mọi người hằng ngày đều đi lướt qua lại chưa bao giờ nhớ kỹ tên của nơi này.

Trước kia Hứa Bình thường cùng Hà Chí ăn cơm ở những nhà hàng nhỏ như vậy, Hà Chí vừa tốt nghiệp trường cảnh sát ra đi làm, anh cũng vừa ra tù thay đổi hết mấy công việc mới tìm được một chỗ ổn định, hai người trong túi đều không dư dã, tiền lương nhà nước ba cọc ba đồng, Hứa Bình chỉ là lao động phổ thông, những nhà hàng nhỏ thế này tuy rằng hương vị không tốt nhưng giá cả vừa vặn, đồ ăn lại nhiều, là lựa chọn tốt nhất của bọn họ.

Tình huống hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, bản thân Hứa Bình tuy rằng chưa phải giàu có thế nhưng Hà Chí tuyệt đối không thiếu tiền tiêu. Hứa Bình biết bạn tốt thường ăn đủ loại sơn hào hải vị, thế nhưng tình cảnh hai người cùng đi nhà hàng cao cấp ăn uống lại chưa từng xuất hiện trong đầu anh.

Anh và Hà Chí đã quen biết quá lâu, từ khi tiểu học mũi còn chảy nước đến tận hôm nay đã sắp qua 30, bao nhiêu người có thể quen một người bạn suốt 30 năm? Người mỗi lúc một già, mỗi ngày đều bị khe rãnh xã hội phân tách vào những cái khung riêng của mình, mỗi một ngày đều sẽ quen biết thêm nhiều người nữa. Thế nhưng bọn họ có thể là đồng nghiệp, người quen, hàng xóm chỉ không phải là bạn của ta.

Hứa Bình liếc nhìn đồng hồ đeo tay, Hà Chí đến muộn, anh định gọi điện cho đối phương thì chợt nghe thanh âm cửa kính bị đẩy ra. Hà Chí bước vào, phía sau còn có một cô gái trẻ mặc bộ comple màu xanh ngọc.

Hứa Bình thoáng cái hơi kinh ngạc, Hà Chí cũng không nói mình muốn dẫn người tới ăn cơm, hơn nữa còn là phái nữ, thế nhưng anh cũng nhanh chóng phản ứng kịp.

Anh đứng dậy.

“Đây là vợ sắp cưới của tao, Vệ Dĩnh.” Hà Chí lại nói với Vệ Dĩnh, “Bạn của anh, Hứa Bình.”

Hứa Bình bắt tay Vệ Dĩnh, ba người đều lần lượt ngồi xuống.

Hứa Bình có chút xấu hổ, thế nhưng anh giấu diếm rất tốt, anh có chút trách móc Hà Chí không sớm nói cho anh biết sẽ dẫn người theo, nếu không anh tuyệt đối sẽ không chọn một nhà hàng cấp bậc thấp như vậy làm nơi gặp mặt lần đầu với vợ của bạn thân, bất quá Hà Chí lại giống như không hề để ý.

Anh đang bận gọi món ăn.

Bộ váy comple trên người Vệ Dĩnh tuy rằng gọn gàng đơn giản nhưng chất liệu lại rất tốt, cũng giống như con người của cô vậy, tuy rằng mặt mũi bình thường nhưng lại có một cỗ khí chất trầm tĩnh khiến người ta sinh lòng hảo cảm. Cô mặc một bộ comple cao cấp, xách túi xách cao cấp, Hứa Bình có thể thấy rõ trên túi xách kia có logo hai chữ C l*иg vào nhau, cô ngồi trên chiếc ghế nhựa đỏ cũ nát, uống trà đá miễn phí, thái độ phi thường ôn hòa thản nhiên.

Hứa Bình ở trong lòng chỉ muốn đá Hà Chí hai cước.

Là Vệ Dĩnh lên tiếng trước.

“Kỳ thực ngày thường em cũng không ăn mặc long trọng như vậy.” Cô mỉm cười nói, “Buổi sáng em vừa đi gặp khách hàng, người này rất phiền phức, bộ trên người em là chiến y.”

“Cô Vệ đây làm bên ngành gì?”

“Em và bạn bè quản lý một gallery.” Cô mở túi đưa cho Hứa Bình một tấm danh thϊếp.

Hứa Bình sờ túi áo, bất đắc dĩ phát hiện mình không mang danh thϊếp theo, chỉ đành làm một tư thế nhún vai.

Hai người đều nở nụ cười.

Không khí thoáng cái hòa hoãn, Hứa Bình bắt đầu thong thả nói chuyện phiếm cùng đối phương, có nói về tin tức trong ngày nói về phòng tranh và nhà xuất bản, Hà Chí thỉnh thoảng chen vào vài câu, đại đa số thời gian đều là lẳng lặng nghe.

Sau khi đồ ăn dọn lên, hai người đều ăn ý im lặng.

Lễ nghi trên bàn ăn của Vệ Dĩnh rất tốt, có thể nhìn ra là được hun đúc từ nhỏ.

Đồ ăn dọn được phân nữa, điện thoại của Hà Chí đột nhiên reo vang, anh liếc nhìn hai người, cầm điện thoại ra ngoài nói chuyện.

Nhân viên bưng lên một đĩa rau xào, dùng nấm hương trang trí, ngửi một chút cảm thấy hương thơm xộc mũi.

Vệ Dĩnh liếc nhìn đĩa rau, lại vẫy người phục vụ, dặn đối phương những món sau đừng thêm nấm hương.

Hà Chí không thích nấm hương, việc này ngay cả mẹ anh ta cũng không rõ ràng lắm.

Hứa Bình kinh ngạc nhìn Vệ Dĩnh.

“Em biết nó không thích nấm hương?”

“… Dạ, có một lần cùng đi ăn, em vô tình phát hiện.”

“Sao em biết? Nó chưa từng nói thẳng cái này.”

Vệ Dĩnh cười cười, chỉ lên cổ mình rồi nói: “Chỗ này của anh ấy có một đường gân xanh, mỗi khi ăn nấm hương sẽ giật giật.”

Hứa Bình cười phá lên, anh đã lâu không cười vui vẻ như vậy, mãi đến khi Hà Chí nói điện thoại xong trở vào vẫn đang cười.

“Nói chuyện gì vui vậy?” Hà Chí ngồi xuống thế.

Hứa Bình giáng một đấm khá nặng lên lưng bạn tốt.

“Tao đang nói chuyện của mày khi còn nhỏ với cô Vệ.”

Hà Chí nhíu mày.

Hứa Bình hình như có chút hưng phấn, càng không ngừng kể lại những chuyện khi bọn họ học tiểu học, nghịch ngợm gây sự, leo cây bắt cá.

Hà Chí không biết bết Vệ Dĩnh đã làm ma thuật gì với bạn tốt của mình, Hứa Bình cũng không phải người dễ cởi mở.

Anh không dấu vết liếc nhìn Vệ Dĩnh, tuy rằng cô đang chăm chú lắng nghe Hứa Bình nói chuyện nhưng cũng cảm giác được ánh mắt của Hà Chí, hơi nghiêng đầu nhìn anh.

Mũi của cô không quá cao, gương mặt có chút tàn nhan, lông mi cũng không dày rậm, cô hoàn toàn không đạt đến tiêu chuẩn xinh đẹp, thế nhưng ánh mắt lại trong suốt sáng ngời.

Tim của Hà Chí trong nháy mắt gia tốc, bất quá nhanh đến hầu như không cảm nhận được, sau đó anh hơi nghiêng mặt nhìn sang hướng khác.

——————

1/ Ivan Sergeyevich Turgenev (tiếng Nga: Иван Сергеевич Тургенев) (9 tháng 11 năm 1818 – 3 tháng 9 năm 1883) là một nhà văn và nhà soạn kịch nổi tiếng của Nga thế kỉ 19. Tiểu thuyết Cha và con (Отцы и Дети) của ông được coi là một trong những tác phẩm lớn nhất thế kỉ 19.

Ivan Turgenev tập sáng tác văn học từ khá sớm. Năm 1846, ông viết truyện ký đầu tiên nhưng tên tuổi của ông chỉ thực sự được biết đến sau tập 25 truyện ngắn Bút ký người đi săn (Записки охотника) được sáng tác trong khoảng thời gian từ 1847 đến 1852. Được sáng tác trong những cuộc đi săn của nhà văn ở điền trang Spasskoye, tập sách nói về thiên nhiên nước Nga và cuộc sống, phẩm chất của những người nông nô bằng phong cách viết theo chủ nghĩa hiện thực của Turgenev và phản ánh tư tưởng chống chế độ nông nô của ông.

Năm 1852, sau bài điếu văn viếng lễ tang Gogol, ông bị bắt giam gần một tháng và đưa về quản thúc ở trang trại hơn một năm. Tại đây ông viết Mumu (1954), tố cáo chế độ nông nô. Năm 1854 nhà văn bắt đầu chuyển sang sống ở nước ngoài và cho ra đời những cuốn tiểu thuyết đề cập đến số phận trí thức quý tộc như: Rudin (Рудин) (1856), Tổ quý tộc (Дворянское гнездо) (Dvarjanskoje Gnezdo, 1859). Năm 1860 và 1862 Turgenev cho xuất bản hai tác tiểu thuyết xuất sắc nhất của ông, đều viết về cuộc sống Nga trước ngày chế độ nông nô sụp đổ. Đêm trước (Накануне) (Nakanune, 1860), tác phẩm đầu tiên thể hiện hình ảnh người trí thức bình dân, dân chủ trong văn học Nga. Điều này thể hiện rõ nhất trong Cha và con (Отцы и дети). Bên cạnh tiểu thuyết, Turgenev còn sáng tác kịch và truyện ngắn, tác phẩm lớn cuối cùng của ông là Thơ văn xuôi (Stikhotverenja v Proze, 1878 – 1882) gồm các bài ký ngắn, trữ tình.

Ivan Turgenev được coi là một trong những nhà văn lớn nhất nước Nga thế kỉ 19, các tác phẩm của ông thường được so sánh với các tác phẩm của hai nhà văn lớn cùng thời là Lev Tolstoy và Fyodor Dostoevsky.

Turgenev chưa từng cưới vợ tuy rằng ông có con với một trong số những nông nô của gia đình. Ông là người ít lời, thận trọng và nói chuyện nhẹ nhàng. Bạn văn thân thiết của Ivan là Gustave Flaubert – một tiểu thuyết gia người Pháp, trong khi quan hệ của ông với những nhà văn lớn của Nga cùng thời như Lev Tolstoy và Fyodor Dostoevsky lại khá căng thẳng vì sự đối kháng về quan điểm, Turgenev là người có tư tưởng thân phương Tây trong khi Tolstoy và Dostoevsky lại là hai người thân Xla-vơ.