Chương 19: Dương ma ma

Gã phu xe mà thuộc hạ của Viên Mục thuê quả nhiên rất quen thuộc địa hình Thái Bình huyện, chỉ dựa vào một câu nói bâng quơ trước đó của Mộ Lưu Vân về việc nhà mình ở đâu, vậy mà đã dễ dàng tìm được đường.

Xe ngựa dừng lại trước cổng lớn Mộ gia, dù trong lòng Mộ Lưu Vân có muôn phần không muốn, nhưng vẫn phải cung kính mời Viên Mục xuống xe, bản thân thì theo sát phía sau. Hai chân vừa chạm đất, đã nghe thấy có người gọi tên mình, hắn quay đầu lại nhìn, một bóng người liền nhào tới. Chưa kịp nhìn rõ người tới là ai, một mùi hương nồng nặc xộc thẳng vào mũi, bao bọc lấy Mộ Lưu Vân, khiến hắn suýt nữa thì ho sặc sụa.

"Mộ tiểu quan nhân, cuối cùng ngài cũng về rồi! Ta tìm ngài vất vả lắm đấy!" Một phụ nhân trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, nũng nịu nói, lao đến kéo lấy tay áo Mộ Lưu Vân. Người phụ nữ này không còn xinh đẹp nữa, nhưng lại trang điểm lòe loẹt, lớp phấn dày cộp che đi những nếp nhăn trên mặt.

Mộ Lưu Vân nhìn rõ người tới, trong lòng cũng hiểu được phần nào, vừa rút tay áo ra khỏi tay đối phương, vừa lùi về sau nửa bước: "Thì ra là Dương ma ma, không biết Dương ma ma đến đây có chuyện gì?"

"Mộ công tử, ngài không biết đâu, mấy hôm nay, cha của tiểu nha đầu Thảo Quả cứ đến chỗ ta làm loạn, ta phải tốn bao nhiêu nước bọt mới đuổi hắn ta đi đấy!"

Thảo Quả mà Dương ma ma nhắc đến là nha hoàn mà Mộ Lưu Vân mua về cách đây nửa năm. Ban đầu, cô bé bị người cha đam mê cờ bạc bán cho Dương ma ma để làm kỹ nữ ở Dẫn Phượng lâu, cô bé sợ hãi khóc lóc ôm chặt cột nhà không chịu buông tay, bị người cha say xỉn đánh đập ngay trên đường.

Mộ Lưu Vân tình cờ đi ngang qua nhìn thấy, thấy không đành lòng, liền đề nghị mua Thảo Quả từ Dương ma ma.

Thảo Quả không phải là mỹ nhân, Dương ma ma mua cô bé từ tay cha nàng với giá không cao, ban đầu cũng chỉ định cho làm nha hoàn thôi, Mộ Lưu Vân lại ra tay hào phóng, bà ta tự nhiên là muốn bán ngay.

"Hắn ta đến chỗ mụ gây chuyện gì?" Mộ Lưu Vân hơi nhíu mày.

"Hắn ta không biết nghe ai nói Thảo Quả được công tử mua đi, liền cảm thấy bị thiệt, nhất quyết đòi chuộc Thảo Quả về. Theo ta thấy, hắn ta chắc chắn lại thua bạc rồi, tiền bán Thảo Quả cho Dẫn Phượng lâu của ta cũng đem nướng hết vào đó, trong nhà không còn đứa con nào để bán nữa, liền đánh lên đầu Thảo Quả, nghe nói nhà công tử là đại phú hộ có tiếng trong Thái Bình huyện, thế là nảy sinh ý đồ xấu!"

"Vậy Dương ma ma đến tìm ta, là có chuyện gì khó giải quyết sao?" Mộ Lưu Vân bình tĩnh hỏi.

"Ôi chao, công tử nói vậy thì làm hỏng hết cả tấm lòng của ta rồi! Ta đang nghĩ cách giúp công tử giải quyết đây!" Dương ma ma vẻ mặt hớn hở, "Ta nói với lão già đam mê cờ bạc kia, Thảo Quả vào nhà công tử bao lâu nay, ở bên cạnh công tử, dù không có danh thì cũng có thực rồi, thân thể như vậy chuộc về làm gì, chẳng lẽ còn mong gả cho nhà tốt nữa sao?

Huống hồ là nhà tốt, cho dù sau này hắn ta muốn bán lại cho Dẫn Phượng lâu của ta, ta cũng sẽ không trả cho hắn ta cái giá như vậy nữa!

Ta nói với hắn ta, Mộ công tử là người hào phóng như thế nào! Trong nhà ngài ấy thiếu gì mỹ nhân, Thảo Quả dung mạo bình thường, lại ngốc nghếch, ngươi cho rằng chuộc về rồi, Mộ công tử còn muốn giữ cô bé ấy lại mà cho ngươi thêm bạc sao? Coi chừng lúc đó lợi bất cập hại, mất con gái lại mất cả tiền!

Hắn ta nghe ta nói vậy, trong lòng cũng không còn tự tin nữa, lúc hắn ta còn do dự, ta lại dùng lời lẽ mềm mỏng kết hợp uy hϊếp khuyên nhủ một phen, hắn ta liền ngoan ngoãn rời đi, không dám nhắc đến chuyện chuộc con gái nữa."

Lúc Dương ma ma khen mình "hào phóng", Mộ Lưu Vân cảm thấy hơi xấu hổ, quay đầu nhìn sang, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Viên Mục, và cả ánh mắt dò xét không che giấu của Viên Giáp đứng phía sau.

"Dương ma ma thật chu đáo." Mộ Lưu Vân vội vàng thu tầm mắt lại, lấy một thỏi bạc từ trong tay áo ra đưa cho Dương ma ma, cười nói, "Lần sau nếu lão già đam mê cờ bạc kia còn đến chỗ mụ gây chuyện, mụ cứ bảo hắn ta chuẩn bị quan tài đến nhà ta khâm liệm cho Thảo Quả đi, tránh cho hắn ta lần nữa làm loạn, ta không có kiên nhẫn để xử lý đâu, Dẫn Phượng lâu của mụ cũng phải làm ăn chứ?"

Dương ma ma là người từng trải, sao có thể không hiểu ý của Mộ Lưu Vân, vội vàng nịnh nọt nhận lấy thỏi bạc, liên tục hứa hẹn: "Mộ công tử nói rất đúng! Nếu hắn ta còn đến, ta sẽ sai người đánh hắn ta ra ngoài, tuyệt đối không để hắn ta quấy rầy nữa!"

Tiễn Dương ma ma xong, ông lão trông cửa đã nhìn thấy Mộ Lưu Vân đưa khách về, vội vàng mở toang cả hai cánh cửa, cung kính đứng một bên: "Thiếu gia, cậu về rồi!"

"Ta về rồi! Ta về rồi!" Mộ Lưu Vân cũng rất khách khí với ông lão trông cửa, vẫy tay với ông, "Nhanh đi gọi người dọn dẹp mấy gian phòng khách, nhà có khách quý đến chơi mấy hôm."

Ông lão trông cửa ngẩn người, Mộ gia ngày thường chưa từng cho ai ở lại qua đêm, tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng miệng vẫn vâng dạ, vội vàng chạy đi gọi người.

Mộ Lưu Vân cung kính dẫn Viên Mục đi vào trong, vừa qua cổng vòm, đã thấy Mộ phu nhân từ hành lang bên kia vội vã chạy tới, bước chân tuy nhỏ nhưng tốc độ lại không chậm, trong nháy mắt đã đến trước mặt, túm lấy Mộ Lưu Vân, xoay hắn lòng vòng, nhìn ngắm từ trên xuống dưới.

"Con trai của ta ơi! Con hù chết ta rồi! Vừa rồi Tiểu Ngũ chạy về báo, nói con bị một tên hầm hố, mặt mũi bặm trợn, trên lông mày còn có vết sẹo, nhìn không giống người tốt bắt cóc, ta sợ là nhị phòng, tam phòng giở trò, định đi báo quan, đang phân vân không biết nên đến huyện nha tìm Khổng huyện lệnh, hay là đến phủ nha tìm tri phủ đại nhân, thì con đã về rồi!

Ôi chao, về là tốt rồi! Về là tốt rồi! Tên mặt sẹo kia có làm gì con không? COn thoát về được như thế nào? Nói cho ta nghe đi! Ta lo lắng muốn chết!"

Mộ phu nhân mập mạp, phúc hậu, ngày thường chăm sóc rất tốt, toát lên vẻ sang trọng, duy chỉ có một khuyết điểm là thấp bé.

Ví dụ như lúc này, bà vừa hỏi han Mộ Lưu Vân, ánh mắt vẫn luôn dán trên người hắn, hoàn toàn không nhận ra "tên mặt sẹo" Viên Giáp đang đứng phía sau Viên Mục, sắc mặt đã đen như đáy nồi.

Hắn ít nhất cũng là hộ vệ bên cạnh thế tử quận vương, không nói là đẹp trai, thì cũng phải cao lớn vạm vỡ chứ, sao lại trở thành "tên mặt sẹo" rồi? Chưa từng bị chê bai ngoại hình như vậy, trái tim mong manh của Viên Giáp vỡ tan thành từng mảnh.