Chương 16: Ngủ Với Bổn Thiếu Gia Xong Liền Muốn Chạy (4)

Thấy trong ánh mắt Kiều Vãn lộ ra sự nghi ngờ, Cố Cảnh Đình hừ lạnh một tiếng: “Đừng có dùng loại ánh mắt này để nhìn bổn thiếu gia, bổn thiếu gia không thèm lừa gạt một đứa con gái như cô.”

Kiều Vãn thu hồi ánh mắt lại, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lại không nói gì.

Cô còn có thể nói cái gì chứ.

Chọc phải người đàn ông này chính là sai lầm lớn nhất của cô rồi.

Nhưng mà, cô cũng không định dùng cả đời mình để chịu trách nhiệm, tóm lại cũng đâu phải chỉ có mình anh ta bị mất trinh tiết, cô cũng mất chứ bộ.

Cô không thể quá nóng nảy đối phó với Cố Cảnh Đình, chỉ có thể từ từ nghĩ cách.

Trong lòng càng chửi thầm như vậy, Kiều Vãn lại càng im lặng hơn.

Văn phó quan đã về tới rất nhanh, trong tay còn xách theo mấy cái túi, bên trong túi là mẫu váy và sườn xám đang thịnh hành nhất lúc bấy giờ.

Anh ta không biết Kiều Vãn thích loại đồ nào, chỉ biết nghe theo lời người phục vụ bán quần áo đó giới thiệu, mua nhiều loại đồ, cũng tiện để Kiều Vãn lựa chọn.

Không dám chậm trễ với Kiều Vãn, bởi vì Văn phó quan hiểu rất rõ, chưa từng có người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh Cố Cảnh Đình, anh cũng chưa từng để ý tới người con gái nào, Kiều Vãn chính là người đầu tiên.

“Tứ gia, quần áo mới mua đã tới rồi.”



Cố Cảnh Đình hạ kính cửa xe xuống, nhận lấy mấy cái túi quần áo đó, đưa cho Kiều Vãn ở bên cạnh.

“Tôi đi xuống hít thở không khí, cô mặc quần áo vào đi.”

Nói xong, Cố Cảnh Đình đã đi xuống xe.

Trong thùng xe vẫn còn lưu lại mùi hương hoan ái vừa trải qua.

Kiều Vãn tùy tiện mở đại một trong mấy cái túi đó ra, bên trong là một chiếc váy màu vàng nhạt, kiểu dáng rất cổ điển và trang nhã.

Mặc dù không muốn mặc quần áo của Cố Cảnh Đình mua cho cô, nhưng Kiều Vãn cũng không còn cách nào khác. Cái áo sườn xám của cô đã bị Cố Cảnh Đình thô lỗ xé thành mảnh vải vụn, thật không hiểu người đàn ông đó lấy đâu ra sức lực dã man như vậy.

Không muốn ở lại trong xe thêm nữa, sau khi Kiều Vãn nhanh chóng mặc váy vào cho ngay ngắn, mang đôi giày da màu trắng cũ của mình, cô sửa sang lại mái tóc lộn xộn, lúc này mới mở cửa, bước xuống xe.

Kiều Vãn cũng không thèm nhìn Cố Cảnh Đình đang đứng ở bên cạnh xe, trực tiếp vào trong hẽm nhỏ, cô phải về nhà. Cô ra ngoài đã một lúc lâu, cô lo rằng Kiều Đình Nguyệt sẽ thừa dịp cô không có ở nhà, ức hϊếp Tiểu Thất.

Mỗi một bước đi, Kiều Vãn đều có thể cảm nhận được ánh mắt vô cùng lạnh lẽo vẫn luôn dõi theo sau lưng mình.

Hai chân đau nhức hơi run lên, nhưng Kiều Vãn vẫn tiếp tục bước đi nhanh hơn.

“Tứ gia.” Nhìn Kiều Vãn không nói một tiếng mà cứ bỏ đi như vậy, Văn phó quan liếc mắt nhìn Cố Cảnh Đình một cái.



“Thôi, để cô ấy về đi.” Cố Cảnh Đình khẽ nói. Nhìn bóng dáng của Kiều Vãn dần dần biến mất khỏi tầm mắt, ánh mắt anh lạnh lẽo như dao.

Giỏi thật, cô hoàn toàn không thèm để anh vào trong mắt.

Chẳng qua, phàm đã là con mồi mà anh coi trọng, cuối cùng đều không thể chạy khỏi lòng bàn tay của anh. Kiều Vãn cũng giống vậy thôi.

Sớm muộn gì anh cũng sẽ khiến cho cô cam tâm tình nguyện phục tùng mình, mọi chuyện còn đó, phải từ từ mới có ý nghĩa.

Nghĩ đến đây, môi mỏng của Cố Cảnh Đình khẽ cong lên: “Sau khi trở về thì đi mời Kỳ thiếu tới một chuyến, tôi có chuyện muốn nói rõ với anh ta.”

“Vâng.” Văn phó quan cúi đầu đáp.

Trong lúc Văn phó quan đang chuẩn bị khởi động ô tô rời đi, tiếng Kiều Vãn lại vang lên một lần nữa.

“Mấy người khoan đi đã! Dừng lại trước đi!” Trong giọng nói tự nhiên trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô gái trẻ tràn ngập nôn nóng.

Cố Cảnh Đình vén màn cửa sổ xe lên, nhìn xuyên qua tấm kính cửa sổ bằng thủy tinh, thấy được Kiều Vãn đang cõng một người, sắc mặt gấp gáp chạy tới chỗ bọn họ.

Rõ ràng là một thân thể xinh xắn nhỏ nhắn, nhưng dường như lại chứa đựng một sức mạnh vô cùng lớn. Kiều Vãn cõng Kiều Thất đang hôn mê chạy thật nhanh, hoàn toàn không chú ý tới cục đá ở dưới chân.

Mắt thấy Kiều Vãn vướng vào cục đá, cơ thể lảo đảo nhào về trước, sắp té lăn trên đất, trái tim của Cố Cảnh Đình cũng theo đó mà căng thẳng, bước nhanh xuống xe.