Chương 10: Phong quận chúa

Hoàng Thượng gật đầu, “Đường gia, có một người xinh đẹp, dung mạo đoan trang, không tồi không tồi.”

“Vậy phong nàng Làm Uyển huyện chúa đi!” Thấy Đường Viễn Dung muốn cự tuyệt, “Không thể cự tuyệt, đây là trẫm tặng Đường gia Tiểu Lục lễ gặp mặt!”

Đường Viễn Dung nhìn về phía lão gia tử, lão gia tử nhẹ nhàng đứng lên cúi người, “Lão thần thay Tiểu Lục cảm tạ Hoàng Thượng!”

Có chuyện tốt như vậy, cũng không bỏ qua, "Chỉ là hoàng thượng quá keo kiệt, ít nhất cũng phải là quận chúa, nếu không như thế nào xứng với Tiểu Lục nhà chúng ta."

Đường Viễn Dung đang muốn đi theo cha tạ ơn, liền nghe cha nói một câu như vậy, âm thầm cùng nhị đệ trao đổi ánh mắt, cha hắn ở trước mặt hoàng thượng vĩnh viễn tự tại như vậy, lo lắng này đúng thật là dư thừa.

Tất cả những vị khách có mặt đều trợn tròn mắt không thể tin được, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người ngang nhiên như vậy cầu xin hoàng thượng một thứ gì đó, bọn họ còn tự tin như vậy, xong rồi, Đường phủ lần này thảm rồi!

Nam Cung Hàn không hề tỏ ra kinh ngạc, nói chính xác là hắn không biểu lộ chút biểu cảm nào, hoàng huynh cùng Đường gia có mối qua hệ sâu sắc, Đường Quốc công này chính là tính tình tự tại như vậy.

Nhìn như mọi thứ đều ngay thẳng, nhưng người như vậy, mới là cận thần đáng tin cậy của Hoàng Thượng, không cần đề phòng.

“Trấn Quốc Công, đừng nói quận chúa, chính là công chúa cũng có thể làm được, nam nhi Đường gia nhiều, về sau chậm rãi tránh!” Hoàng Thượng cười đứng dậy rời đi.

Mọi người đợi Hoàng Thượng và đoàn người đi xa, mới suy nghĩ cẩn thận, đây là làm Đường gia vì Đường Tiểu Lục kiếm vinh dự!

Tiệc đầy tháng qua đi, Tiểu Lục mỗi ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn.

Khi Tiểu Lục tỉnh lại, cả nhà Đường gia đều tranh nhau dỗ dành, nhưng lão gia tử và lão phu nhân quyền lực lớn hơn nên không ai dám cùng bọn họ đoạt

Sau khi năm vị tiểu công tử tan học, sẽ tụ thành một đám trở về, nhìn Tiểu Lục một vòng, trò chuyện dỗ dành.

Năm vị tiểu công tử từ sau khi có muội muội, mở miệng ngậm miệng đều là muội muội, thời điểm ở Quốc Tử Giám, Đường Diệc Nhạc liền cùng Nam Cung Hàn nói câu chuyện thú vị về việc Tiểu Lục bảo vệ đồ vật của mình.

Nam Cung Hàn cảm thấy thú vị, sau khi tan học, liền đi theo cùng nhau tới Đường gia.

“Tiểu Lục, muội có không nghĩ đến nhị ca không?” Nhị công tử vừa trở về liền đem Tiểu Lục bế lên.

Tiểu Lục ba tháng đã có trọng lượng nhất định, cũng càng thêm linh hoạt, cổ không còn khập khiễng như sợi mì, đều có thể cùng người khác đoạt đồ vật.

“Nhị ca, mẹ nói, muội muội còn nhỏ, còn không hiểu có nghĩ đâu?” Tiểu ngũ mềm mại mở miệng.

Đại gia: “……”

Đứa nhỏ ngốc này!

Đại công tử chắp tay: “Hàn Vương!”

Nam Cung Hàn giơ tay: “Đại công tử, ở riêng không cần những nghi thức xã giao này.”

Đại công tử nghiêm túc buông tay xuống, “Không thể, lễ không thể phí!”

Nhị công tử yên lặng lắc đầu, đại ca cái gì cũng tốt, chính là quá nghiêm khắc

“Ngọc Thụ, không phải tới xem Tiểu Lục sao, mau tới.”

Nam Cung Hàn, tên Ngọc Thụ.

Nhị công tử cười cười, đem nút thắt màu đỏ mua trên đường đặt ở trước mặt Tiểu Lục: "Tiểu Lục, thích không? Thích thì duỗi tay ra lấy!"

“Nàng nhỏ như vậy, có thể lấy được sao?” Nam Cung Hàn tỏ vẻ hoài nghi.

“Như thế nào lấy không được, Tiểu Lục của nhà chúng ta rất lợi hại.” Tam công tử lập tức phản bác.

Quả nhiên, Tiểu Lục vươn tay nắm chặt nút thắt trong bàn tay nhỏ bé của mình, còn lẩm bẩm ngôn ngữ mà mọi người nghe không hiểu.

Bởi vì chưa có răng nên thỉnh thoảng nàng dùng lưỡi để khạc ra nước bọt, trên đầu đội một chiếc mũ hoa nhỏ màu đỏ có lông tơ, người ta gọi là giày đầu hổ, khỏe mạnh kháu khỉnh giống như phúc oa

Đường đại công tử thỉnh thoảng cầm khăn tay lau nước miếng cho nàng.