Chương 8: Đừng phun phân

Tác giả: Ý Chi Huyễn

Edit: Cam

Số từ: 1860

Nghĩ đến đây, Tô Duyệt từ trong không gian mặt lấy ra một cái ba lô cỡ siêu lớn, đặt vào bên trong ba lô chút mì gói, thịt hộp, đồ ăn vặt, còn có linh tinh vụn vặt những món đồ dùng cá nhân khác đều đặt vào một chút. Về sau thời điểm có người, sẽ đều từ bên trong cái ba lô này lấy ra vật phẩm, cho dù bên trong ba lô không có, liền tận dụng khả năng che chắn của ba lô yểm hộ, từ trong không gian lấy ra là được.

Tô Duyệt lấy ra mười mấy chỉ cá sống cắt thành từng lát mỏng làm bữa sáng, lại lấy ra hai quả táo thay đổi khẩu vị, nhàn nhã tẩy trang, rửa mặt, đánh răng, chải đầu, rồi lại mải mê ngắm nhìn bản thân trong gương!

Nhìn thấy đồng hồ xăng đang dần rút về không, sau khi tiếp đón một con tang thi bên đường tiến lại gần giúp cô đổ đầy xăng xe vào bình, Tô Duyệt liền lên xe tiếp tục xuất phát. Ước chừng chưa tới một giờ đồng hồ, một xe một tang thi đã ra khỏi địa phận tỉnh F, tiến vào tỉnh W.

Trên đường bắt đầu xuất hiện lần lượt mấy nhóm người sống sót hợp lại thành những đội ngũ nhỏ, hẳn là đám người sống sót đang sinh sống trong căn cứ Phượng Vũ. Con đường này hoàn toàn thông suốt, bởi vì để thuận tiện cho các phương tiện giao thông dễ dàng ra vào căn cứ, những người sống sót đã đem chướng ngại vật xung quanh tuyến đường này dọn sạch, giúp các phương tiện chuyên dụng dễ dàng đi qua khi làm nhiệm vụ.

Tô Duyệt bắt đầu phát hiện một vấn đề, ví như mỗi lần cô đi ngang qua những người sống sót, bọn họ đều sẽ kinh ngạc ngoái nhìn cô. Điều này khiến Tô Duyệt buồn bực không thôi, cô hiện tại tuy rằng có điểm không giống người bình thường, nhưng là cũng cùng tang thi hoàn toàn khác biệt a, sao lại xảy ra chuyện thế này?

Trên mặt cũng không có vết bẩn nào a! Khoan? Chẳng lẽ là vì khuôn mặt quá xinh đẹp, bộ dáng quá mức câu nhân, cho nên mới thu hút những người xung quanh đó nhiều lần nhìn đến, kiếm lời không ít tỉ lệ quay đầu?

Đột nhiên, phía trước xuất hiện một đội người sống sót cảm thấy bản thân tồn tại được quá lâu trong mạt thế, ngang nhiên đứng ở giữa đường chặn xe Tô Duyệt. Tô Duyệt nhíu mày, đồng thời đem xe ngừng lại. Đám người thấy Tô Duyệt ngừng xe, lập tức đi tới vây quanh xe, thô lỗ đập tay vào cửa sổ kính.

Tô Duyệt không cẩn thận đem cửa sổ hạ xuống, đột nhiên một khuôn mặt phóng đại ập trong vào mắt cô, mặt đầy nốt sần như cây đậu, mũi sần sùi như bã rượu, hàm răng chỗ đen chỗ vàng, môi dày quá cỡ, đầu tóc lộn xộn, vừa đen vừa hôi vừa mập…… Loại người này dù sinh vật thích ăn thịt như tang thi hẳn cũng không buồn ăn đi? Tô Duyệt ở trong lòng mắt trợn trắng, người này lớn lên thật đúng là chỉ có chui vào bụng mẹ đẻ lại mới hết xấu được mà!

“Thảo*! Là đại mỹ nữ!” Tô Duyệt vừa hạ cửa kính xe xuống, La Đậu liền kinh hãi kêu lên, gương mặt kia càng hướng đến trước mặt Tô Duyệt duỗi ra, trong mắt lóe lên ý niệm da^ʍ tà.

*Một từ chửi bậy, giống với từ Đ. á

Mấy tên nam nhân đi theo La Đậu được tiếng hét của gã, vội vàng chạy lên vây xem, vừa nhìn đến dung mạo nữ nhân trong xe, tất cả đều há rộng miệng, căng to hai mắt!

Đám người La Đậu không chút ý định che giấu ánh mắt da^ʍ tà, khiến cho đôi mày lá liễu thon dài của Tô Duyệt lay động hơi nhăn lại, chán ghét nhìn đám người tϊиɧ ŧяùиɠ dồn lên não, sau đó gian nan từ trong cổ họng phun ra một chữ: “Cút ——!”

Giọng nói của Tô Duyệt có chút chói tai, cuối cùng đem hồn phách của đám người lôi ngược trở về. Mấy người La Đậu dáng vẻ hung hăng nhìn Tô Duyệt không kiềm được mà vô lại nuốt nuốt nước miếng, tưởng tượng thấy bản thân nhất định phải đem cái yêu nữ trước mắt này áp đảo dưới thân, hung hăng chà đạp một phen.

La Đậu dáng người thô kệch điều chỉnh ra một cái tư thế mà bản thân gã tự nhận là rất soái khí dựa nghiêng trên xe việt dã, da^ʍ tà nhìn Tô Duyệt. Cái miệng mập mạp mở rộng, lộ ra hàm răng lởm chởm chỗ đen chỗ vàng lẫn lộn, khe răng dính đầy các loại ớt cay cùng thịt cá, so với hàm răng của tang thi càng làm người khác ghê tởm, đặc biệt là cái cỗ mùi hương cơ thể kia, thiếu chút nữa đem thịt bò Tô Duyệt mới ăn ngày hôm cùng món sashimi cá tươi mới ăn vào sáng hôm nay nôn ra bằng sạch!

“Mỹ nữ, một …….” Còn không đợi La Đậu đem thêm bất kỳ từ ngữ nào nói ra, Tô Duyệt liền trực tiếp đánh gãy lời hắn, “Ngọa tào! Đừng —— phun —— phân ——!”

Ý cười trên mặt La Đậu bởi vì lời nói của Tô Duyệt đột nhiên cứng đờ, mất vài giây sau mới phản ứng lại, vươn ngón tay thô kệch chỉ vào mũi Tô Duyệt, nói: “Thảo mẹ ngươi*, con đàn bà xấu xí, cũng dám…….” Lại lần nữa không đợi La Đậu nói hết câu, Tô Duyệt trực tiếp từ dưới ghế xe ngầm lấy ra một cái kìm, trực tiếp hướng ngón tay đang chỉ vào mũi cô của La Đậu kẹp một nhát, ngón tay nhìn bên ngoài không lưu một chút vết xước, nhưng bên trong xương cốt đã đứt đoạn thành hai nửa.

*Cùng ý với “Thảo ni mã” nhưng tục hơn, kiểu như “Thảo ni mã” là định mệnh mày thì cụm từ trên trực tiếp nghĩa là Đ.M.M luôn.

“A! A! A! A ——!” Tiếng hét như tiếng heo tru lúc bị gϊếŧ thịt chợt vang lên, ngũ quan vốn dĩ xấu xí bởi vì đau đớn mà càng thêm vặn vẹo, đôi mắt híp lại âm ngoan nhìn chằm chằm Tô Duyệt, bởi vì đau đớn mà sinh ra một tầng mồ hôi lạnh, cùng với lớp dầu trên mặt hợp thành một hỗn hợp chất lỏng nhầy nhụa, làm gã thoạt nhìn càng thêm ghê tởm dọa người. Hướng ngón tay gãy đoạn run rẩy chỉ vào Tô Duyệt, miệng mở to, lại vì đau đớn mà nói không nên lời.

Những đội nhóm người sống sót nhỏ khác bao quanh xem kịch vui đều bị sự tàn nhẫn cùng quyết đoán của Tô Duyệt dọa cho kinh sợ, càng không dám có ý coi thường cô. Rốt cuộc một nữ nhân toàn thân sạch sẽ từ tỉnh F chỉ đến đây, tuyệt đối không phải là một nữ nhân tầm thường, dù cho cô chỉ có một mình.

“La ca, ngươi làm sao vậy?”

“La ca, có đau hay không!”

“A, La ca làm sao bây giờ, ngón tay ngươi bị cắt đứt rồi!”

Một lát sau đám nam nhân đi theo La Đậu mới hoàn hồn mà phản ứng lại, vội vàng thăm hỏi. Chuyện này cũng không thể trách bọn họ, ai mà nghĩ đến một tiểu cô nương trông trói gà còn không chặt như Tô Duyệt đột nhiên lấy cái kìm ra dứt khoát đem ngón tay của La Đậu bấm gãy đâu!

“Cấp…Đem ả đàn bà này lôi xuống dưới, tao muốn đùa chết ả! Tao chơi đủ rồi liền cho các ngươi cùng chơi!” Sau khi cơn đau đớn bắt đầu đi qua, La Đậu đôi mắt híp chặt âm trầm nhìn Tô Duyệt, hướng đám thủ hạ rít gào ra lệnh. Nữ nhân này, dám làm ra chuyện tày trời như vậy với gã, vậy thì không nên trách gã đối cô nhẫn tâm, vốn dĩ gã ban đầu tính toán độc chiếm làm của riêng, một mình chơi cô.

Một vài gã đàn ông ban đầu còn có chút sợ hãi bởi chuyện vừa xảy ra, nghe được món hời béo bở từ miệng La Đậu, đôi mắt lại liếc về phía khuôn mặt cùng thân thể của Tô Duyệt, cuối cùng vẫn tàn nhẫn hạ quyết tâm. Hừ, có lợi hại hơn mấy đi nữa bất quá cũng chỉ là một nữ nhân, bọn họ tuy chỉ có mấy người nhưng đều là dị năng giả cùng biến dị giả, chẳng lẽ còn phải sợ sẽ đấu không lại nữ nhân này sao!

Mấy nam nhân muốn kéo cửa xe Tô Duyệt, lại không nghĩ đến Tô Duyệt vậy mà trực tiếp khởi động chân ga, xông ra ngoài, tính toán trực tiếp lướt qua mấy người này rời đi. Cô vốn dĩ không định ở đây lãng phí thời gian trên người đám người này.

Chính là ngươi không muốn gây chuyện, cũng không có nghĩa là người khác không muốn gây chuyện với ngươi. Đám người La Đậu thấy Tô Duyệt khởi động động cơ xe việt dã muốn rời đi, La Đậu trực tiếp hướng xe Tô Duyệt mà phát động dị năng hệ thổ, trực tiếp ở trước xe dựng lên một đạo tường đất đứng sừng sững.

Tô Duyệt phanh lại không kịp, chiếc xe bị va quẹt nhẹ, đầu xe trực tiếp va chạm với bức tường đất khiến đầu xe vốn mới tinh bị lõm một chút vào trong. Tô Duyệt cũng bởi vì lực quán tính, cái trán trực tiếp đυ.ng vào kính xe trước làm từ pha lê, tuy rằng cô không còn cảm giác đau đớn, nhưng nhìn đầu xe móp méo, lại nhìn đến cái trán dần sưng lên đỏ ửng, Tô Duyệt hoàn toàn bị đám người này chọc giận.

Mấy người thấy Tô Duyệt xe ngừng lại, nhanh chóng tiến lên, lại lần nữa đem thân mình vây quanh xe việt dã của Tô Duyệt.

“Con ả đàn bà xấu xa, lão tử ta chính là dị năng giả hệ thổ bậc 1, cùng lão tử đấu, ngươi chỉ có một đường chết mà thôi, đó là bị chúng ta gian da^ʍ đến chết! Ha ha! Ngươi dám đối xử tàn nhẫn với ngón tay lão tử, tốt, lão tử liền khiến cho ngươi nhìn xem thế nào là trước mặt ta gánh chịu kết cục tàn nhẫn!” La Đậu đi đến bên cửa sổ, híp đôi mắt lạnh lùng âm hiểm liếc nhìn Tô Duyệt, toe toét cái miệng rộng nở một nụ cười càn rỡ.