Chương 31: Chơi bài ngất xỉu?

Họ đã hoàn toàn sững sờ rồi.

"Đàn anh Hồ Á Luân... thua sao?"

"Sao có thể?"

"Đàn anh, anh không sao chứ?"

Thành viên của câu lạc bộ Taekwondo lập tức luống cuống.

Tần Long đi qua, khóe miệng nhếch lên: "Đàn anh Hồ, hình như tôi thắng rồi, vậy bây giờ anh có thể thực hiện lời hứa rồi đó?"

Cởi sạch đồ chạy mười vòng quanh sân!

Tất cả mọi người đều khϊếp sợ.

Nếu như vậy... Hồ Á Luân sẽ tiêu đời mất.

"Tần Long cậu độc ác quá rồi đấy! Cậu đã từng nghĩ đến hậu quả chưa?", một thành viên nữ của câu lạc bộ Taekwondo vẫn luôn ái mộ Hồ Á Luân tức giận nói.

"Vậy cậu đã từng nghĩ nếu như tôi thua Hồ Á Luân sẽ bị hắn đánh ra như nào không?", Tần Long híp mắt phản bác: "Ban nãy, Hồ Á Luân dùng mấy chiêu kia, đám người học Taekwondo như mấy người chắc hiểu rõ đó là sát chiêu! Nếu như là người khác, cho dù gặp may cũng sẽ bị đánh vỡ não hoặc trở thành người thực vật! Cậu thấy tôi nói có đúng không?"

Vừa dứt lời, thành viên nữ kia lập tức á khẩu.

"Hóa ra Hồ Á Luân ra tay độc ác vậy!"

"May mà Tần Long cũng biết chút võ vẽ!"

"Hồ Á Luân, đừng giả chết nữa! Cởi trần chạy đi!"

"Đúng! Câu lạc bộ Taekwondo các người ngày thường toàn đi bắt nạt bạn học trong trường, hôm nay bị người khác xử lý rồi! Mau cởi chuồng chạy đi!"

"Hồ Á Luân, chẳng nhẽ anh muốn nuốt lời hả?"

"Anh có phải đàn ông không thế?"

"Cởi chuồng chạy!"

"Cởi chuồng chạy!"

"Cởi chuồng chạy!"

...

Mấy học sinh đứng bên ngoài đồng loạt hét lên.



Hồ Á Luân vừa đứng dậy nghe thấy vậy liền trừng mắt nhìn Tần Long, anh ta nôn ra một búng máu rồi ngất đi.

Tần Long thấy vậy, hai mắt trợn tròn.

Mẹ nó, giả vờ ngất! Đỉnh đấy!

...

Hồ Á Luân định chơi bài này hả, giả vờ ngất luôn để đỡ phải cởi chuồng chạy.

Có điều chiêu này trốn được lúc này sao trốn được cả đời, trừ phi không đến trường nữa, nếu không chuyện này sẽ luôn bị nhắc đến.

Tư Khả Hân biết Hồ Á Luân tiêu rồi! Danh tiếng của anh ta, địa vị của anh ta đều bị hủy hoại rồi! Mà anh ta cũng không thể nào ở lại trường trung học số một Thịnh Hoa được nữa! Bởi vì còn ở đây anh ta không thể ngẩng cao đầu được.

Cũng vì Hồ Á Luân, danh tiếng của Tần Long vang xa, mỗi ngày đều có không ít người ái mộ đến cửa sổ lớp 9 vây nhìn Tần Long.

"Cậu ấy là Tần Long sao?"

"Đỉnh của chóp nhỉ, ngay cả chủ tịch câu lạc bộ Taekwondo cũng đo ván".

"Trông cậu ấy gầy vậy, cũng không biết tin này có thật không? Tôi cảm giác tôi chỉ dùng một tay là nhấc được cậu ấy lên".

"Vậy cậu đi vào khiêu chiến thử xem".

"Đùa à, hi hi..."

Tiếng chuông vang lên, học sinh bên ngoài cửa ùa ra.

...

Độ hot của chuyện này cũng chỉ kéo dài được vài ngày, chẳng bao lâu sau đã bình thường lại.

Tầm nhìn của mọi người luôn lơ lửng bất định, bất kỳ một tin tức vớ vẩn nào đó được truyền ra đều có thể thu hút sự chú ý của mọi người.

Nhiều ngày sau.

"Tần Long".

Tư Khả Hân đi qua nói nhỏ: "Tôi nhận được tin Hồ Á Luân chịu đả kích rất lớn, nhưng anh ta chưa có ý định thôi học, một đàn em của tôi trong câu lạc bộ Taekwondo nói với tôi, Hồ Á Luân chuẩn bị chuyển trường, nhưng trước khi chuyển trường, anh ta nhất định sẽ báo thù cậu một lần, vậy nên sau khi tan học, cậu nhất định phải cẩn thận".

"Cảm ơn cậu, bạn học Tư Khả Hân", Tần Long mỉm cười nói.

"Tự thu xếp ổn thỏa nhé", Tư Khả Hân quay người rời đi.

"Đợi đã".



"Còn có chuyện gì nữa?", Tư Khả Hân hiếu kỳ nhìn anh.

Tần Long do dự chốc lát duỗi tay ra vẫy vẫy.

Tư Khả Hân nghi ngờ ghé đầu lại, nhưng chỉ nhìn thấy Tần Long ghé sát bên tai cô ấy nói: "Dạo gần đây cậu trông khá mệt mỏi đấy, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé".

"Khá mệt mỏi?"

Tư Khả Hân sững sờ, chỉ nhìn thấy ánh mắt của Tần Long tập trung phía bụng cô ấy.

"Cậu...”

Gò má Tư Khả Hân đỏ bừng lên, cô ấy hung hăng trợn trừng mắt nhìn Tần Long, tức giận quay về chỗ mình.

Diệp Viên Viên luôn chú ý đến Tư Khả Hân chợt sinh nghi.

"Hân Nhi, sao vậy?"

"Không sao! Tên lưu manh khốn khϊếp!"

Tư Khả Hân tức giận nói.

"Tên lưu mạnh?

Diệp Viên Viên sững sờ.

Tư Khả Hân mới chú ý đến mình dùng từ không đúng, vội vàng giải thích.

Diệp Viên Viên nghe xong liền mỉm cười: "Tần Long mặc dù trẻ tuổi nhưng y thuật rất lợi hại".

Tư Khả Hân đúng là tức thật nhưng vẫn đồng ý với ý kiến này.

Sau khi chuyện ở câu lạc bộ Taekwondo xảy ra, Tư Khả Hân bị thu hút bởi dáng vẻ linh động thoải mái của Tần Long, cô ấy không ngờ cái tên trông có vẻ tầm thường ấy lại lợi hại thế, điều này khiến cô ấy cảm thấy hơi không phục.

Vậy nên trong khoảng thời gian này, cô ấy tăng cường luyện tập mới dẫn đến mệt mỏi quá độ.

Mặc dù cô ấy cũng hơi có cảm giác nhưng sao có thể nói ra trước mặt mọi người, như vậy thì xấu hổ lắm, nếu là nữ sinh khác, khéo đã lật mặt với Tần Long rồi.

Bài giảng vẫn tẻ nhạt như vậy, Tần Long tỏ ra chán chường, mấy thứ trong sách này anh vừa nhìn qua đã nhớ, huống hồ chỗ giáo trình này anh học xong lâu rồi, sau khi giả bộ làm học sinh hai ngày cuối cùng cũng không kiên trì nổi, nằm bò ra bàn nghỉ ngơi với Huy Thái Lang.

"Đúng là vật họp theo loài".

Mấy học sinh trên lớp khó chịu khịt mũi khinh thường.

Sau khi tan học, Diệp Viên Viên đánh mắt với Tần Long, miệng mỉm cười đi theo Tư Khả Hân rời khỏi trường...