Chương 9: Từ hôn (Cuối)

Gió nhè nhẹ thổi, đào hoa bên cạnh đình bát giác uyển chuyển nhẹ nhàng bay xuống, trong suốt như tuyết, vụn vặt rơi xuống trên người nữ tử thanh nhã “Ta biết tâm ý của Tuyên Vương, dưa hái xanh không ngọt, người ngươi yêu chính là Liễu tiểu thư. Cho nên, ta thành toàn cho các ngươi, ta tới giải trừ hôn ước.”

“Cái gì?” Li Nguyệt đạm mạc nói xong, bọn người Thượng Quan Nghiêu đều kinh ngạc đến trừng lớn đôi mắt, tròng mắt như muốn lòi ra tới nơi. Thất tiểu thư có phải là thương tâm quá độ, bắt đầu nói mê sảng rồi không.

Li Nguyệt ở trước mặt khí chất kinh diễm, ánh mắt cao ngạo đạm mạc, bộ dáng ưu nhã điềm đạm, sống lưng thẳng tắp, đầu hơi hơi nâng lên, hai mắt nhìn thẳng Phong Trần Nhiễm. Nàng đạm nhiên tiếp lấy thư từ hôn trong tay Tuyết Nhi, đưa cho Phong Trần Nhiễm, “Tuyên Vương, phiền ngươi ký vào thư từ hôn, từ đây chúng ta không liên quan tới nhau, coi như chưa từng quen biết. Ngươi cũng tiện cùng Liễu thiên kim song túc song tê, kết làm quan hệ thông gia.”

Một tờ giấy từ hôn màu hồng bày ở trước mặt, Phong Trần Nhiễm tựa hồ không kịp phản ứng. Vốn tưởng rằng nàng là tới cầu hắn, không nghĩ tới nàng lại tới từ hôn, vẻ mặt vốn cao ngạo lạnh lùng, đột nhiên trở nên xấu hổ mất mặt.

Nhóm người Thượng Quan Nghiêu đã sớm che miệng bắt đầu cười trộm, Tuyên Vương lần này mất hết mặt mũi rồi.

Thua cái gì cũng không thể thua mặt mũi, càng không thể bại bởi một đồ ngốc hắn đã từng xem thường. Phong Trần Nhiễm hừ lạnh một tiếng, tiếp lấy thư từ hôn, vung bút viết lên tên của mình, lại ấn thêm con dấu của Tuyên Vương, khinh thường đưa cho Li Nguyệt, “Đừng chơi cái trò lạt mềm buộc chặt với bổn vương, cho dù ngươi không ngốc, nhưng chút tâm tư đó của ngươi bổn vương còn không biết sao? Đừng tưởng rằng ra vẻ hào phóng bổn vương liền không từ hôn, Nam Cung Li Nguyệt, ngươi sai rồi, bổn vương ước gì từ được hôn.”

Li Nguyệt tiếp nhận thư từ hôn, như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra, nàng còn tưởng rằng từ hôn sẽ rất phiền toái, không nghĩ tới Tuyên Vương lại sảng khoái như vậy, rất hợp ý nàng.

Nhìn ánh mắt nhẹ nhàng, dường như ném đi được một tay nải lớn của Li Nguyệt, Phong Trần Nhiễm trong lòng đột nhiên chấn động. Tại sao nhìn Li Nguyệt vui vẻ như vậy, hắn lại có chút khổ sở cùng mất mát.

Liễu Thiên Thiên thấy hai người rốt cuộc cũng đã từ hôn, vốn dĩ hẳn là nên vui vẻ mới đúng, nhưng nhìn đến bộ dáng mất mát của Phong Trần Nhiễm nàng lại lạnh lùng trừng mắt nhìn Li Nguyệt, “Thất tiểu thư, là ngươi chủ động đưa ra lời từ hôn, về sau không gả được cũng đừng oán Tuyên Vương vô tình.”

“Nhất định không oán.” Li Nguyệt trả lời như chém đinh chặt sắt, liếc mắt nhìn Liễu Thiên Thiên một cái thật đúng với bốn chữ: Dung chi tục phấn. Phấn trên mặt nàng ta cạo xuống có thể bôi tường được rồi, châm hoa cài trên đầu cùng phấn hồng trên mặt kia rất giống những người hát tuồng. Ý ghen tị nồng đậm trong ánh mắt, ánh mắt như con dao ấy cứ nhìn chằm chằm nàng thập phần khó coi. Thì ra con mắt nhìn người của Tuyên Vương lại là như thế này.

Li Nguyệt từ trong tay Tuyết Nhi tiếp lấy khối ngọc bội màu trắng kia. Ngay trước mặt mọi người đưa cho Phong Trần Nhiễm, thanh âm vững vàng, không nhanh không chậm, không lạnh không nhạt, “Tuyên Vương, đây chính là tín vật đính hôn trước kia, Li Nguyệt trả về chủ cũ.”

“Ngươi…… Ngươi thật tàn nhẫn.” Phong Trần Nhiễm sắc mặt thập phần khó coi. Hắn thế nào lại có cảm giác chính mình giống như bị quăng đi vậy. Hơn nữa lại bị một nữ nhân hắn đã từng xem thường vứt bỏ, truyền ra ngoài hắn nào còn có mặt mũi gặp người.

Phong trần nhiễm cáu giận đoạt lấy ngọc bội, sắc mặt một lúc xanh một lúc trắng, rất là khó coi. Hắn có tiếng là thiếu niên Vương gia tài trí song tuyệt của Hạo Vân quốc, nữ tử nào nhìn thấy hắn lại không đâm đầu vào. Li Nguyệt này thay đổi thành người bình thường liền lạnh nhạt như thế, thái độ đối với hắn khác một trời một vực. Hắn không tin một người yêu hắn mười mấy năm sẽ đột nhiên thay lòng đổi dạ.

Tất cả điều này chỉ có một giải thích, Li Nguyệt đang chơi trò lạt mềm buộc chặt. Có lẽ là được vị cao nhân nào chỉ điểm mới nghĩ ra một chiêu như vậy. Nhưng mà bộ dáng nàng giả bộ lạnh nhạt, có lễ đúng thật khiến hắn nhìn bằng một con mắt khác. Không thể không nói phương pháp này của Li Nguyệt tuy phổ thông nhưng lại cược đúng rồi, ít nhất, hắn bắt đầu dùng con mắt khác nhìn nàng, đối với nàng sinh ra chút hứng thú.

“Ta tàn nhẫn? Tuyên Vương là đang oán Li Nguyệt sao?” Li Nguyệt mỉm cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng đạm mạc, đôi mắt đen như mã não, tóc đen như tơ lụa, đạm mạc trong ánh mắt tựa hồ có sâu không thấy đáy.

“Li Nguyệt nào có tàn nhẫn như Tuyên Vương. Ngân thành người người đều biết, Tuyên Vương coi Li Nguyệt như cỏ rác. Ngày thường châm chọc đánh chửi, khinh thường chỉ là chuyện thường. Li Nguyệt trước kia đầu óc không tốt, hơi không lưu thần liền phải chịu mấy bạt tay của Liễu tiểu thư, tay đấm chân đá càng là chuyện bình thường. Li Nguyệt của trước kia cứ mỗi tháng lại vì Tuyên Vương cùng Liễu tiểu thư biểu diễn như là học cẩu kêu, giả vai hề, làm tọa kỵ của Liễu tiểu thư, quỳ xuống đất bò mười vòng, tất cả những thứ này Li Nguyệt đều không oán. Nhưng một lần cuối cùng, sau khi Tuyên Vương vứt bỏ Li Nguyệt, mắng Li Nguyệt cút đi, nhìn Li Nguyệt chết ngất trên mặt đất thế nhưng lại ôm Liễu tiểu thư nghênh ngang mà đi, bỏ mặc sinh mệnh của Li Nguyệt không màng. Nếu không phải Li Nguyệt mạng lớn, chỉ sợ đã sớm bị Tuyên Vương tra tấn chết vài lần rồi. Li Nguyệt không oán Tuyên Vương di tình biệt luyến, bạc tình phụ lòng. Li Nguyệt chỉ oán chính mình là một đồ ngốc, nếu Li Nguyệt bình thường giống Liễu tiểu thư, cũng không đến mức rơi vào kết cục bị vứt bỏ.”

Nghe Li Nguyệt nói xong, Phong Trần Nhiễm sắc mặt càng thêm khó coi. Nam Cung Lập đứng một bên nghe vậy càng tức giận, hắn vội vàng đứng trước người Li Nguyệt bảo hộ, thịnh nộ trừng mắt nhìn Phong Trần Nhiễm, lòng đầy căm phẫn nói: “Tuyên Vương, lão thần chỉ là một thượng thư, địa vị thấp kém, nhưng lão thần vẫn muốn nói, việc làm trước kia của Tuyên Vương là quá đáng rồi. Lão Thái Phi tuy rằng không phải mẹ đẻ của Tuyên Vương nhưng rốt cuộc cũng ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng ngươi lớn lên. Li Nguyệt là chất nữ của Lão Thái Phi, ngươi sao có thể liên hợp với người khác khi dễ nàng? Nàng tuy rằng ngốc, nhưng tâm không ngốc. Học cẩu kêu, giả vai hề, làm tọa kỵ, tùy ý đánh chửi, tay đấm chân đá, ngươi chính là đối đãi với nữ nhi của ta như vậy?”

Nam Cung Lập tức giận nói xong, Phong Trần Nhiễm cùng Liễu Thiên Thiên mặt đã sớm xấu hổ đến đỏ bừng, nhưng lại không dám phát tác. Nói thế nào ở bên cạnh ngoại trừ mấy bằng hữu như Thượng Quan Nghiêu ra còn có những thế gia công tử không quá thân khác.

Lại nói Nam Cung Lập lời nói có lý, bọn họ căn bản không có lời nào để phản bác. Những thế gia công tử đó đều bắt đầu cùng nhau bàn luận, xem ra lần từ hôn này, mất mặt không phải thất tiểu thư, mà là nam tử đã vứt bỏ nàng.

Li Nguyệt nhìn Nam Cung Lập vì nàng xuất đầu, hận ý đối với hắn trong đáy lòng lại một chút cũng không giảm đi. Nếu không phải nàng mượn xác hoàn hồn, Nam Cung Lập sẽ coi nàng bằng con mắt khác sao? Nàng từ trước tới nay không phải nữ nhân dễ bị người cảm động.

“Phụ thân lần này xem như nữ nhi nhờ họa được phúc. Tuyên Vương cùng Liễu tiểu thư thiệt tình yêu nhau, chúng ta nên chúc phúc cho họ mới phải. Những sự việc trước kia, nữ nhi sớm đã quên rồi.”

Li Nguyệt mặt mang tươi cười, dịu dàng có lễ hướng Phong Trần Nhiễm phúc thân “Tuyên Vương, nếu hôn sự của chúng ta đã giải trừ, Li Nguyệt cùng gia phụ không tiện quấy rầy, xin cáo từ!”

Nói xong, Li Nguyệt tự nhiên hào phóng xoay người rời đi, nụ cười dịu dàng thanh nhã cuối cùng của nàng, ưu nhã cao quý, ôn nhuận như ngọc, không biết đã khuynh tâm của ai.

Phong Trần Nhiễm đang muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện người ta chỉ để lại cho hắn một bóng lưng quyết tuyệt dời đi. Chờ xem! Không qua được mấy ngày, nàng lại sẽ đến cầu hắn, nàng dám cùng hắn chơi trò cảm tình, hắn sẽ theo đến cùng. Hắn muốn cho nàng biết, tính kế trong cảm tình, cuối cùng người thua sẽ là nàng. Cho dù đầu óc biến bình thường, nàng cũng là một người yếu đuối vô năng, là tiểu thư thứ xuất vẫn như vậy không có tác dụng với hắn.