Chương 11: Thăm dò 1

“Thất tiểu thư, đại phu nhân tới.” Gã sai vặt dẫn đầu thông báo xong. Tần thị, Nam Cung Chiêu Đệ, Phong di nương cùng Nam Cung Ưu Nhược đều tới. Một đám nha hoàn ma ma cùng đi theo, muôn hồng nghìn tía. Một mùi son phấn nồng đậm tức khắc tản ra khắp tiểu viện của Li Nguyệt, làm tan biến mùi quỳnh hoa vốn thanh nhã của Li Nguyệt.

Li Nguyệt sóng mắt lưu chuyển, trong mắt cất giấu mũi nhọn, đem viên thuốc trên tay giấu trong tay áo, thanh lãnh đạm nhiên nhìn người đang tới. Từ lần trước Tần thị cùng Nam Cung Chiêu Đệ bị phạt cấm túc về sau nàng chưa từng gặp qua các nàng. Có lẽ sau khi bị phạt đã có chút thu liễm, không dám tuỳ tiện hành động mới không tới tìm nàng gây phiền toái. Bây giờ thấy Nam Cung Lập hoà hoãn, các nàng cũng liền một dũng bước tới Lưu Li uyển.

Ngốc tiểu thư biến thành người bình thường, lại là Hạo Vân đệ nhất mỹ nhân, còn được lão gia thưởng thức quan tâm. Một đống nữ nhân vắt hết óc tranh sủng đương nhiên sẽ không chịu buông tha nàng. Đều muốn đến đánh giá sự thay đổi của nàng, sau đó lại nghĩ đối sách đây mà.

Tần thị một thân áo gấm đỏ thẫm, trên áo choàng thêu mẫu đơn đỏ hồng giao nhau, mẫu đơn dùng chỉ vàng phác hoạ, mười phần đẹp đẽ quý giá. Tóc búi thành Lưu Vân kế, bên trên cài đầy kỳ trân dị bảo của các quốc gia. Trên cổ đeo vòng vàng thập phần loá mắt. Tinh nhãn di chuyển liên tục, vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn, thập phần khôn khéo. Nàng ta tựa hồ cảm thấy chính mình thật quý khí, nhưng Li Nguyệt lại từ những đoá mẫu đơn trân quý ấy nhìn ra tục khí.

Nam Cung Chiêu Đệ cùng Nam Cung Ưu Nhược đều ăn mặc đẹp đẽ quý giá, nhìn ra được tất cả đều là cố ý chuẩn bị. Trên người bọn họ đều là lăng la tơ lụa diễm lệ, lấy màu hồng phấn, ánh hồng làm chủ. Trên mặt trang dung tinh xảo, mặt mày như họa, không phải quá dung tục, nhưng lại quá mức diễm lệ.

Không thể không nói, hai nàng là mỹ nhân trời sinh. Nam Cung Lập có sáu nữ nhi, ở Hạo Vân quốc đều có tiếng là đẹp như thiên tiên, tuỳ tiện chọn ra bất cứ ai cũng đẹp tựa Điêu Thuyền. Nam Cung Ưu Nhược cùng Nam Cung Chiêu Đệ diễm quang bắn ra bốn phía, thủy linh động lòng người. Búi tóc cao cao ở trên đầu, đôi mắt linh động đen nhánh dường như biết nói, nếu đứng ở trên đường cái đảm bảo sẽ khiến cho đám đông oanh động.

Còn Phong di nương yêu kiều thông minh, toàn thân chỉ mặc tố y màu trắng, vạt dưới tố y có vài điểm hồng mai. Hình dáng đặc biệt, tuy rằng mộc mạc, nhưng lại không mất đi uyển chuyển hào phóng. Trên mặt bôi một ít phấn son, mặt mày mỉm cười, trong nụ cười kia lại cất giấu phong duệ, là một chủ nhân trong nụ cười có dao, trong ngoài không đồng nhất. Trên trán tóc vấn thành từng vòng sóng cuốn, gần giống một chuỗi đồng tiền sắp hàng không đồng nhất, tinh xảo tú mỹ, không dung tục giống Tần thị, lại cũng cao quý thanh lệ, thảo nào Nam Cung Lập lại sủng ái nàng.

“Mấy vị phu nhân cùng tiểu thư mời ngồi!” Thấy mấy người Tần thị bước vào, Tuyết Nhi vội vàng chuyển ghế dựa đến, bắt đầu pha trà cho các nàng.

Tần thị mày động một cái lạnh lùng nhìn đến một đống sách trên bàn đá. Nhìn gần thì thấy tất cả đều là sách về phương diện y học. Lại nhìn một lần nữa Li Nguyệt đang nhã nhặn lịch sự, đạm nhiên ngồi uống trà, còn có vết thai ký hoa quỳnh màu đỏ nửa lộ ra trước ngực nàng chói mắt đến đau đớn.

Nếu như sự thay đổi trước kia của Li Nguyệt chỉ là mộng cảnh, thì lần này nữ tử đoan trang nhã nhặn lịch sự đang ngồi ở ghế mây nhàn nhã tự đắc uống trà kia lại chân thật đến vậy. Thì ra nha đầu ngốc kia thật sự thay đổi rồi, ban đầu nàng vẫn không tin, cứ nghĩ chính mình nằm mơ, nhưng nhìn Li Nguyệt trước mắt mỹ lệ hào phóng, tim nàng đột nhiên như vo thành một đoàn.

Một người luôn kiêu ngạo như nàng làm sao có thể chấp nhận một người yếu đuối ngốc nghếch trở nên tốt như vậy? Trước kia nàng có thể tùy tiện khi dễ ngốc tử này, nhưng hiện tại thấy cặp mắt sắc bén kia của Li Nguyệt, nàng nào dám tuỳ tiện khi dễ nàng?

Li Nguyệt tay trái cầm chén trà, tay phải nhấc nhẹ nắp trà, chậm rãi gạt chén trà. Biểu tình đạm mạc, không cao ngạo không nóng nảy, vẻ mặt trấn định, đến hành lễ cũng không muốn hành cho các nàng.

Lại nhìn đến cách ăn mặc của Li Nguyệt, trước ngực nàng là một chiếc váy trắng nõn mạt ngực dài, trên váy thêu thanh trúc, lộ ra vùng da dưới cổ trong suốt trắng nõn, da thịt thủy nộn như ngọc, tựa như có thể vắt ra nước.

Trên ngực phải vết bớt hoa quỳnh như ẩn như hiện, hoa quỳnh ước chừng lớn bằng một đồng tiền, bên cạnh răng cưa rất nhiều, còn có vài lá màu xanh, thô sơ giản lược vừa thấy sẽ cho rằng hoa quỳnh có ngàn tầng cánh hoa, rất là diễm lệ.

Li Nguyệt trời sinh có thai ký hoa quỳnh là thứ mà Nam Cung Ưu Nhược cùng Nam Cung Chiêu Đệ đố kỵ nhất. Mỗi lần xem nàng ngâm suối nước nóng các nàng liền hận không thể đem đóa hoa quỳnh màu đỏ kia xẻo xuống dán lên trên người mình.

Hoa quỳnh màu đỏ sinh động như thật, sặc sỡ loá mắt, nếu không phải vết bớt từ nhỏ đã có. Các nàng sẽ cho rằng đây là Li Nguyệt tự mình xăm lên.

Đám người Tần thị vẫn luôn hoài nghi nàng không phải chính nàng, tuy rằng e ngại Nam Cung Lập bọn họ mặt ngoài không nói, không đại biểu sẽ không âm thầm quan sát. Cho nên nàng mới cho lộ ra vết bớt trên ngực chứng minh bản thân mình.

Bên trong là váy dài mạt ngực thanh nhã, áo ngoài là dùng nhuyễn sa thuần bạch chế thành, bên trên nhuyễn sa dùng sợi tơ thêu chút hoa anh đào hồng nhạt. Trên cánh tay phấn nộn mềm mại vấn yên la tử kim tiêu, da thịt trắng hồng, dịu dàng như ngọc, tinh oánh dịch thấu. So với doanh chi bạch ngọc còn thuần trắng không tỳ vết hơn. So với nhuyễn ngọc ôn hoà còn mềm ấm trong suốt hơn. So với hoa hồng kiều mỹ còn kiều nộn tươi đẹp hơn. So với thuỷ tinh thanh triệt còn tú mỹ thủy linh hơn.

So sánh như vậy, dưới sự thanh nhã thoát tục của Li Nguyệt đám người Tần thị trang điểm tỉ mỉ hoa lệ lại biến thành dung tục.

“Thất muội, ngươi đây là cái thái độ gì, chủ mẫu tới rồi còn không dậy hành lễ?” Nam Cung Chiêu Đệ hừ nhẹ một tiếng, đố kỵ trừng mắt nhìn Li Nguyệt.

Li Nguyệt đạm nhiên buông chén trà, lười nhác nhìn về phía Tần thị, “Đại phu nhân mang nhiều người tới tiểu viện của Li Nguyệt như vậy là có việc gì?”

Hành lễ? Ở trước mặt Nam Cung Lập nàng còn miễn cưỡng làm bộ. Nam Cung Lập không ở đây, nàng là thế nào thì chính là thế ấy xem đàn Mẫu Dạ Xoa này có thể làm gì nàng.

Không nắm chắc phần thắng, nàng sao có kiêu ngạo như vậy? Lúc trước xem xong (Hạo Châu Chí) nàng liền dốc lòng nghiên cứu y thư. Ở hiện đại nàng học y học, lại là thiên tài giới y học, những sách y đó chỉ cần xem một cái là nàng có thể luyện ra thuốc chữa bệnh giải độc. Còn có thể căn cứ huyệt vị cơ thể tiến hành châm cứu xoa bóp. Người học y đều biết cứu người thế còn gϊếŧ người trong vô hình thì sao? Đương nhiên không phải việc khó, chỉ xem nàng có nhẫn tâm hay không thôi.

Cơ thể người có huyệt vị, ví dụ như huyệt Bách Hội, huyệt Thần Đình… Một châm đâm xuống, nhẹ thì hôn mê, nặng thì miệng sùi bọt mép bỏ mạng ngay tức khắc. Có lẽ Tần thị kiêu ngạo ương ngạnh muốn thử xem. Nhưng nàng phải làm cho thần không biết quỷ không hay mới được, bằng không bị hoài nghi, nàng không có thế lực sẽ khó thoát tội.

Rốt cuộc, sức của một người quá yếu ớt, đối phó mấy người phụ nữ còn được. Nếu là đối phó với thiên quân vạn mã, hoặc là những sát thủ có võ công cao cường thì sẽ có nguy hiểm lớn. Cần gì lấy mềm đập cứng lại đi chơi trò chơi va đập đâu! Hơn nữa còn có mẫu thân cùng Tuyết Nhi không làm nàng bớt lo.

Thấy Li Nguyệt thái độ lãnh đạm, Tần thị trước tiên không truy cứu việc hành lễ, đáy lòng lại đối với vết bớt canh cánh trong lòng. Trên người Li Nguyệt có vết bớt, vậy chứng minh thân phận của nàng, dừng một chút, nàng hờ hững nói: “Ngoại trừ việc đưa thuốc tới, ta là tới cảnh cáo ngươi, gần đây Ngân thành có hái hoa tặc, chuyên môn tìm thiên kim tiểu thư tuổi trẻ xinh đẹp mười bốn, mười lăm tuổi. Làm đương gia chủ mẫu, ta có chức trách nhắc nhở ngươi, hy vọng ngươi chú ý, bằng không đến lúc đó xảy ra chuyện gì, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.”

Cảnh cáo? Sao lại nghe chói tai như vậy, không có nửa ý nhắc nhở.

Li Nguyệt đuôi mắt mang ý cười, thông tuệ giảo hoạt đảo qua Nam Cung Chiêu Đệ cùng Nam Cung Ưu Nhược, lại nhìn về phía Tần thị, “Li Nguyệt không thích nổi bật, hái hoa tặc nhất định không nhìn trúng ta. Ngược lại ngũ tiểu thư cùng lục tiểu thư phải cẩn thận, các ngươi xinh đẹp như vậy, diễm danh lan xa, cẩn thận đừng bị hái đi mới phải.”

“Thất muội là Hạo Vân đệ nhất mỹ nhân, ai không biết, ai không hiểu, tỷ tỷ sinh ra xấu xí, tất nhiên không so được với muội muội. Nếu ta là hái hoa tặc, tất nhiên không nhường trước tiên sẽ nhắm vào đệ nhất mỹ nhân.” Nam Cung Ưu Nhược mặt mang ý cười, sắc mặt có chút tái nhợt, nói xong còn lấy khăn che lại ho vài tiếng. Li Nguyệt vừa thấy liền biết, nàng bị cảm nhiễm phong hàn.

Phong di nương thấy mọi người lời nói đều có ẩn ý, vội vàng trêu đùa hoà giải “Được rồi, được rồi các ngươi đều là tâm gan của lão gia, ai cũng không thể xảy ra chuyện. Lão gia đã phái người canh phòng nghiêm ngặt, đừng nói hái hoa tặc, đến một con ruồi bọ cũng không bay vào được.”

“Mai Hương, thuốc đâu?” Trong mắt Tần thị hiện lên một mạt lạnh lẽo, hướng Mai Hương đang bưng thuốc đưa mắt ra hiệu. Mai Hương lập tức hiểu ý, đem chén thuốc bưng đến trước mặt Li Nguyệt nhỏ giọng nói: “Thất tiểu thư, nên uống canh dưỡng sinh rồi.”

Li Nguyệt nhìn ánh mắt né tránh của Mai Hương, nhàn nhạt tiếp lấy chén canh. Tay phải cầm cái muỗng nhẹ nhàng đảo, ánh mắt lại nhẹ nhàng liếc nhìn Tần thị đang ở bên cạnh, chỉ thấy Tần thị duỗi dài cổ, vội vàng nhìn chằm chằm nàng, dường như ước gì nàng mau uống sạch.

Li Nguyệt dùng muỗng múc một muỗng, đang định đưa vào miệng, đúng lúc này Nam Cung Ưu Nhược ở bên cạnh ho một cái, Li Nguyệt liền cười xoay người, ôn nhu đem chén thuốc đưa tới trước mặt Nam Cung Ưu Nhược, quan tâm hào phóng nói: “Muội muội thân thể rất tốt, ngũ tỷ tỷ cảm nhiễm phong hàn. Canh dưỡng sinh này cũng có thể trị ho khan, nếu tỷ tỷ thân thể không khỏe, thì đem canh này uống đi, đây cũng là tâm ý của đại phu nhân.”

Nàng là học y, vừa rồi nhẹ nhàng ngửi mùi canh này, liền biết đây là vật gì. Bên trong có trứng bắc thảo cùng các loại hương liệu chế thành canh có lẫn mùi tanh, trứng bắc thảo bên trong có chứa chì, ăn quá nhiều chì có thể khiến người biến ngốc. Canh có quá nhiều hương liệu hấp thu quá liều cũng sẽ biến thành ngốc tử. Xem ra, Tần thị là lấy cớ đưa thuốc, nếu đến lúc đó điều tra ra, nàng ta có thể một mực khẳng định đây không phải độc dược, thất tiểu thư biến ngốc không liên quan tới nàng ta.