Chương 2: Chướng mắt

Đi đến ven sông nhỏ, Li Nguyệt bình thản cong người, vén tóc ra, nhìn hình ảnh mỏng manh dưới nước, cơ thể phát dục không tồi, làn da không tồi, vóc dáng cũng không tồi, chỉ là vết thương trên người quá nhiều.

Còn có một lớp trang điểm đậm dung tục nàng nhìn thấy mà muốn nôn. Nhìn như Như Hoa vậy, trách không được bị người khác chán ghét! Cũng khó trách, thất tiểu thư trước kia trời sinh nhược trí, chỉ số thông minh thấp hèn. Lại là con vợ lẽ không được người hoan nghênh, vốn dĩ địa vị liền thấp hèn, đầu óc còn ngu dốt. Những người có thế lực trong Nam Cung gia tộc như lão gia phu nhân đương nhiên không thích nàng.

Kỳ thật nàng rất đồng tình với vị thất tiểu thư này, nói thế nào thì nàng cũng có một tâm hồn thiện lương. Ngu dại cũng không phải nàng muốn vậy, ai không muốn làm người bình thường đâu?

“Tuyết Nhi, muội trông chừng cho ta, ta tắm rửa một lát.” Nhìn nước sông mênh mông, nàng rất muốn đem những thứ dơ bẩn trên thân thể gột bỏ. Bốn phía đều là núi non nối liền, hoang vu dân cư, muốn đi trang viên của hoàng gia đều phải ngồi xe ngựa đi đường lớn, cho nên con đường nhỏ này bình thường sẽ không ai lui tới.

“Tiểu thư, như vậy không được, người bị Tuyên Vương vứt bỏ, thanh danh vốn dĩ đã không tốt. Bây giờ còn dám ban ngày tắm rửa ở đây, nếu truyền ra ngoài người càng không thể gả đi được. Ngươi năm nay đã mười lăm rồi, nếu không tìm nhà chồng, thì sẽ thành gái lỡ thì mất.”

Tuyết Nhi lời nói còn chưa nói xong, một mảnh vải đã nhét vào miệng nàng, Li Nguyệt cười nói, “Tin tưởng ta, tiểu thư nhà ngươi không phải kẻ ngốc.” Gả chồng, loại chuyện phiền phức này vẫn là có thể miễn thì miễn đi!

Tiểu thư vẻ mặt vân đạm phong khinh, thả lỏng thản nhiên, tư duy ngữ khí so với nàng còn bình thường hơn. Thật sự không giống với thất tiểu thư trước kia. Chẳng lẽ nàng chết một hồi, tính tình liền thay đổi rồi?

Nói thật lòng biến đổi như thế thật tốt, nếu có thể luôn như vậy thì thật là tốt.

Bước vào lòng sông, Li Nguyệt nhắm chặt hai tròng mắt, thả lỏng cảm thụ không khí thiên nhiên tươi mát. Bắt đầu gội đầu cùng rửa mặt, nàng muốn trừ bỏ toàn bộ một thân son phấn này.

Tuyết Nhi ở trên bờ đông nhìn một cái, tây nhìn một cái, sợ bị người nhìn thấy. Nhìn trong chốc lát, phát hiện đến một con quạ đen cũng không có, liền ngồi ở bên bờ thay tiểu thư bất bình.

“Tiểu thư, Tuyên Vương gia kia thật quá đáng, rõ ràng cùng người có hôn ước, còn như vậy tổn thương người, quả thực không coi người là người mà. Bộ dáng hắn cùng Liễu Thiên Thiên ôm nhau, thật ghê tởm.”

Li Nguyệt nhíu nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Đều qua rồi, ngày khác ta sẽ đi lui hôn.”

“Cái gì?” Tuyết Nhi kinh ngạc đến mức tròng mắt sắp rơi ra.

“Tiểu thư người không phải luôn thích hắn sao, còn suốt ngày nói không phải hắn không gả. Đem định tình tín vật hắn đưa bảo quản như bảo bối sao đột nhiên lại muốn từ hôn?”

“Theo ta thấy, hôn ước này có cơ hội không lùi. Hôn ước của tiểu thư là Lão Thái Phi chỉ, Lão Thái Phi là Nam Cung gia đích trưởng nữ, địa vị tôn quý, Liễu di nương còn trẻ hầu hạ Lão Thái Phi, Lão Thái Phi đối với nàng giống như muội muội ruột vậy, hai người cảm tình rất tốt. Liễu di nương vốn chỉ là thị tỳ bình thường, vì chăm sóc Lão Thái Phi tận tâm tận lực, Lão Thái Phi thấy nàng đáng thương, liền thuyết phục lão gia cưới nàng làm thϊếp. Liễu di nương sau khi làm tứ phu nhân, liền sinh hạ người. Vốn dĩ sau khi sinh người rất bình thường, không nghĩ tới càng lớn càng ngốc, năm tuổi liền hoàn toàn biến thành ngốc tử.”

“Liễu di nương đáng thương như vậy, Lão Thái Phi đương nhiên sẽ giúp nàng, liền chủ động đem người chỉ cho Nhị hoàng tử, cũng chính là Tuyên Vương gia hiện tại. Trước kia Tuyên Vương gia nhiều lần muốn từ hôn, kết quả đều bị Lão Thái Phi ngăn lại. Nói người ngốc thì có ngốc một chút nhưng tâm lại rất thành thật. Có chỗ dựa như Lão Thái Phi Tuyên Vương lần này chắc cũng sẽ không từ hôn được. Tương lai, tiểu thư người chính là Tuyên Vương phi, không cần lo lắng gả không được nữa.”

Tuyết Nhi đứa nhỏ này vẫn là quá đơn thuần rồi. Lão Thái Phi lại không phải thần tiên, sao có thể bảo nàng một đời? Lại nói, Phong Trần Nhiễm là quyết tâm muốn từ hôn, Lão Thái Phi không có quyền lực có thể làm gì hắn chứ? Thái Phi không phải Hoàng Thái Hậu, nào có cái gì địa vị đáng nói, dựa vào người khác vĩnh viễn không phải đường ra, thế giới này, vẫn là phải dựa vào chính mình.

Li nguyệt lười nhác nhìn Tuyết Nhi liếc mắt một cái, “Ngươi cứ làm như tiểu thư nhà ngươi không có giá vậy? Nói cho ngươi biết, hiện tại không phải Tuyên Vương nhìn ta chướng mắt, mà là ta nhìn hắn chướng mắt. Hắn bây giờ cho dù quỳ xuống cầu xin ta gả cho hắn, ta cũng không muốn. Ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng, huống chi đó là cây cỏ nát.”

Nam nhân chê nghèo yêu giàu, hái hoa ngắt cỏ, thấy chết mà không cứu từ trước đến nay không phải là gu của nàng. Kiếp trước bị nam nhân thương tổn, nàng thề, kiếp này không bao giờ tin tưởng nam nhân, chỉ vì chính mình mà sống.

“Tiểu thư, tuy rằng người tiêu sái như vậy, nhưng vẫn rất đáng thương…… May thay, ta đem ngọc bội đính hôn cất lại rồi, nếu không có tín vật này nói không chừng Tuyên Vương gia chết cũng không nhận, tìm cớ từ hôn.” Tiểu thư bị Tuyên Vương vứt bỏ, thành trò cười cho cả thiên hạ. Vốn dĩ thanh danh ngu dại đã sớm truyền ra bên ngoài, hiện tại lại thành người vợ bị bỏ rơi, thanh danh xem như hủy rồi, về sau ai còn dám cưới nàng?

Nghĩ như vậy, Tuyết Nhi hốc mắt đỏ hồng, Li Nguyệt nhìn mà có chút buồn bã, tiểu nha đầu này còn rất thiện lương, nàng vận khí tương đối tốt, không gặp được nha hoàn xấu.

“Tín vật đính hôn ngươi giữ lại đã, đến lúc đó còn trả cho hắn, miễn cho mọi người lại lên án.” Nàng mới không thèm!

Tắm rửa xong, mặc xiêm y vào, Li Nguyệt đem tóc hất ra sau lưng, dùng một dây lụa đỏ tùy ý buộc lên, nhìn lại chính mình trên mặt sông.

Ý! Đây là con người dơ bẩn vừa nãy sao? Xem ra tính dẻo dai của nàng rất mạnh, giả mỹ nhân hay giả xấu đều rất có tiềm lực.

Y phục màu hồng phấn dính một chút máu, lại giống từng đóa hồng mai đem nàng biến thành càng thanh lệ thoát tục. Da như ngưng chi, mặt hình trái xoan, một đôi mắt vừa to vừa thanh triệt rất linh lung. Lông mi rất dài rất cong, mi như nguyên đại, da thịt thắng tuyết, thật có thể nói là bế nguyệt tu hoa. Tóc đen như mực, phong tình vạn chủng, tước vai eo nhỏ, dáng người thon thả, rất là kiều mị động lòng người.

Trách không được người khác nói nàng là Hạo Vân đệ nhất mỹ nhân. Thì ra lời đồn không giả, thân thể này thật là đẹp! Chỉ tiếc cái trán có một vết sẹo, trên người xiêm y quá bẩn, nếu không nàng sẽ càng vui hơn. So với trước kia nàng càng xinh đẹp hơn đúng là lời to rồi! Bất tri bất giác, Li Nguyệt lại lộ ra sự khôn khéo của thương nhân.

Tuyết Nhi dẫn Li Nguyệt đi đến Ngân thành, đế đô của Hạo Vân quốc. Ngân thành thương nghiệp phồn vinh, trên đường người rất nhiều, kề vai sát cánh, thật náo nhiệt.

Đột nhiên, phía trước truyền đến tiếng chiêng trống cùng tiếng vó ngựa, chỉ thấy một con ngựa hung giữ. Ngựa từ trên đường cái xông tới, vừa gõ chiêng vừa hô to, “Thấm Dương Vương đi qua, mọi người tránh đường! Cúi đầu!”

Nghe được tiếng chiêng trống, bá tánh xung quanh chạy nhanh lui ra một bên, vội vàng cúi đầu, Tuyết Nhi cũng kéo góc áo Li Nguyệt, “Tiểu thư, Thấm Dương Vương đi qua, đừng nhìn, mau cúi đầu, bằng không sẽ bị chém đầu đấy!”

Li Nguyệt thản nhiên nhìn phía trước, ánh mắt vững vàng bình tĩnh. Chỉ thấy cách đó không xa, mấy con chiến mã đi ở phía trước, phía sau là một cỗ kiệu lớn, ước chừng có mười hai người khiêng kiệu. Cỗ kiệu toàn thân ngân bạch, bốn phía kiệu là tuyết sa đang bay, trên mặt vải tuyết sa thê giao long cùng phượng hoàng màu đỏ rực, chung quanh nạm chỉ vàng, còn có bạch ngọc cùng minh châu điểm xuyết, đỉnh kiệu bên cạnh treo tua rua, khí phái đẹp đẽ quý giá.

Mành kiệu theo gió bay, khí thế rộng rãi, mười dặm phố bá tánh phân phân cúi đầu, ai cũng không dám ngẩng đầu lên. Phô trương lớn như vậy vị Thấm Dương Vương này rốt cuộc có địa vị gì?

Kiệu côn bốn phía nạm vàng nạm bạc, hoa lệ lại không mất thanh nhã, không biết ngồi bên trong là một nam nhân như thế nào. Xa xa ngửi được một mùi hoa quỳnh thanh nhã. Bá tánh kinh sợ, đều không dám ngẩng đầu, thật cẩn thận cúi nhìn mặt đất.

Xem ra, vị Thấm Dương Vương này không phải nhân vật bình thường. Có thể có mười hai người nâng kiệu, nói thế nào cũng là một vương tước trở lên.

“Tiểu thư, người sao còn thất thần, mau cúi đầu đi!” Mắt thấy cỗ kiệu nâng lại gần đây, Tuyết Nhi đang cúi đầu sợ hãi kéo Li Nguyệt, biểu cảm hoảng hốt, thập phần nôn nóng. Tiểu thư không phải bình thường rồi sao? Sao lại phản ứng chậm như vậy?

Li nguyệt thản nhiên rũ mắt, đang chuẩn bị cúi đầu, đột nhiên trong đám người không biết ai đυ.ng phải nàng, nàng không kịp phản ứng, liền lảo đảo một cái hướng phía trước lao đi. May mắn nàng kịp thời cân bằng thân thể, mới không bị ngã trên mặt đất.

Đột nhiên, một con thiết kỵ vọt tới trước mặt Li Nguyệt, binh lính lập tức lạnh lùng quát: “Điêu dân lớn mật, nhìn thấy Thấm Dương Vương, lại dám vô lễ như vậy! Người đâu, kéo xuống chém đầu đi!”