Chương 3: Hồi phủ

“A?” Vừa nghe tiểu thư bị trảm, Tuyết Nhi vội vàng năn nỉ binh lính, “Vị quân gia này, tiểu thư nhà ta không phải cố ý không hiểu quy củ, ngươi tha cho nàng được không? Nàng suýt chết một lần, lại bị vị hôn phu vứt bỏ, vốn là người thiểu năng trí tuệ đã đủ đáng thương rồi, ngươi lại gϊếŧ nàng, nàng sẽ rất thảm……”

Tuyết Nhi sở dĩ không nói thân phận của Li Nguyệt, bởi vì nàng biết, ở trước mặt Thấm Dương Vương máu lạnh vô tình, tứ đại gia tộc đứng đầu không đáng một đồng, càng không cần nói đến một người không được sủng ái như tiểu thư.

Tuyết Nhi này, còn sợ nàng không đủ mất mặt sao? Lại đem chuyện nàng bị vứt bỏ nói khắp mọi nơi. Li Nguyệt cảm thấy thật bất lực, ở trước mặt cường giả, kẻ yếu thật sự thật đáng buồn. Chỉ vì không cúi đầu cùng hành lễ, nhiễu loạn một chút trật tự, những binh lính ỷ thế hϊếp người này lại muốn đem nàng đi chém đầu.

Chậm rãi, khóe mắt Li Nguyệt hiện lên một vệt sáng lạnh lẽo, không chút hoang mang, không cao ngạo không nóng nảy, chậm rãi chuyển động tròng mắt, tính toán nên làm thế nào giải vây cho chính mình.

Nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn binh lính kia, chắp tay nói, “Vị tướng sĩ này, trước khi tiểu nữ bị xử trảm, có thể hỏi ngươi một vấn đề không, bằng không tiểu nữ chết sẽ rất oan, chỉ sợ thành quỷ cũng không được an bình.”

Binh lính đuôi lông mày khẽ nhấc, ở trước mặt hoàng uy, dao kề cổ, không nghĩ tới cô nương này lại có thể trấn định như thế, một bộ dáng bình thản ung dung. Hắn cho dù có tu luyện một trăm năm cũng không thể trầm ổn như vậy. “Ngươi hỏi đi, ta sẽ cho ngươi chết tâm phục khẩu phục.”

Li Nguyệt thản nhiên cười, nhìn cỗ kiệu đằng sau đang chậm rãi tiến lại, lớn tiếng hỏi: “Xin hỏi chức trách của tướng sĩ là gì?”

Binh lính sửng sốt, ngay sau đó kiêu ngạo chắp tay đáp: “Bảo vệ quốc gia an toàn ổn định, bảo hộ bá tánh không bị thương hại.”

Binh lính nói xong, Li Nguyệt đột nhiên trào phúng cười nói: “Bởi vì tiểu nữ tử choáng váng đầu, cho nên nhất thời không đứng vững, ngươi liền cảm thấy tiểu nữ tử vô lễ, liền muốn đem tiểu nữ tử kéo đi xử trảm, xin hỏi ngươi đây là bảo hộ bá tánh không bị thương hại sao?”

“Cái này……” Binh lính tức khắc nghẹn lời, bên cạnh bá tánh sôi nổi oán hận trừng mắt nhìn hắn, đồng thời hướng Li Nguyệt những ánh mắt khâm phục cùng tán thưởng.

Binh lính đang muốn giảo biện, Li Nguyệt nhanh chóng chính khí lẫm liệt nói tiếp: “Làm tướng sĩ, bá tánh bị thương hẳn là phải trợ giúp, ngươi lại muốn đem tiểu nữ tử kéo đi xử trảm, ngươi trái với thiên chức của quân nhân, nên theo quân pháp xử trí chém đầu mới đúng. Bằng không, các tướng sĩ khác dưới chướng Thấm Dương Vương làm sao có thể giữ nghiêm quân kỷ, nếu Thấm Dương Vương không xử trí ngươi, làm sao có thể tạo quân uy?”

Cỗ kiệu phía sau sớm đã đi lại đây, mành kiệu theo gió nhẹ nhàng lung lay, Li Nguyệt sớm đã thấy, nàng bình thần định khí, lời lẽ chính đáng nhìn binh lính.

Binh lính kia đen mặt, tựa hồ suy nghĩ từ ngữ phản bác nàng, Li Nguyệt lại có thêm dũng khí. Thông qua lời lẽ hùng hồn, đúng đạo lý nàng tức khắc đem lỗi vốn dĩ thuộc về mình xảo diệu đổ lên người binh lính, đem vấn đề vứt cho binh lính, dồn binh lính lâm vào hoàn cảnh bị động.

“Cô nương nói rất đúng!” Lúc này, mành kiệu theo gió gợi lên, bên trong truyền đến một thanh âm ôn nhuận mà lại tà mị, nam tử thanh âm lười nhác, có từ tính. Ôn nhuận lười biếng như vậy, không nhanh không chậm, không chỉ không làm cho người thả lỏng, ngược lại không tự chủ hít sâu một hơi. Tim vọt lên đến cổ họng, nghiền ngẫm không ra tâm tư của hắn, thật sự cao thâm khó đoán, khiến người khó có thể nắm lấy.

Loại người này, âm nhu, cuồng lệ, như yêu tà thị huyết, mới là loại người đáng sợ nhất. Hắn vừa không hiền lành, lại không lạnh băng, ôn nhuận như ngọc giọng nói lộ ra yêu tà lãnh khốc, cao ngạo tôn quý. Làm người không biết trong lòng hắn đang tính toán những gì, nói không chừng hiện tại đối với ngươi cười, giây tiếp theo, mũi đao liền đâm vào tim ngươi.

Một mùi hương phương thảo vị thơm ngát bay lại, rất thơm, lại không nồng, rất dễ ngửi. Gió nhẹ nhẹ phẩy mành kiệu, mành run nhè nhẹ hai cái, thấy không rõ người bên trong, chỉ thấy được một chút góc áo màu đen, trên áo còn thêu viền hoa màu vàng vừa thấy liền biết giá trị xa xỉ.

“Người đâu, đem người không tuân thủ quân kỷ này kéo xuống chém đi!” Thình lình, nam nhân bên trong chậm rãi lên tiếng, thanh âm bay ở không trung, có chút thanh đạm xa cách, khϊếp sợ tâm hồn người cảm giác tà ác rồi lại ngập tràn mị lực, yêu mị tà khí, mị hoặc chúng sinh.

Li Nguyệt cũng không đoán được Thấm Dương Vương sẽ như vậy, chỉ thấy binh lính tức khắc xụi lơ dưới mặt đất, bị vài người kéo đi.

Sau đó, dưới ánh mắt kinh sợ của mọi người, kiệu liễn bắt đầu di chuyển nghênh ngang mà đi. Thiết kỵ bảo hộ đi phía sau dấy lên cuồn cuộn tro bụi. Bá tánh lúc này mới dám ngẩng đầu, thay Li Nguyệt vỗ vỗ ngực, cô nương này mệnh thật lớn, thế nhưng không có việc gì.

“Tiểu thư, người không sao chứ? Người vận khí thật tốt, Thấm Dương Vương thế nhưng không tức giận, hắn không gϊếŧ người. Nhưng mà tiểu thư, người vừa rồi thật sự thực dũng cảm, ta còn nghĩ đây không phải là người cơ.” Tuyết Nhi vui mừng bắt lấy Li Nguyệt, tiểu thư nhà nàng thế nhưng lại trở nên trầm ổn như vậy. Năng lực ứng biến rất cao, vốn dĩ là tội của nàng, thế nhưng lại bị nàng khéo léo đổ lên người tướng sĩ hung ác kia, thật là lợi hại.

Li Nguyệt thản nhiên đứng thẳng, nhìn cỗ kiệu đã đi xa, nàng mới nhẹ nhàng thở ra. Thì ra cổ đại nguy hiểm như vậy, nếu như không có một chút quyền lực, cũng chỉ có thể làm một người chết.

Kẻ yếu, thật sự không thích hợp ở chỗ này sinh tồn. Nàng cũng không biết hành động vừa rồi có tính là cái khó ló cái khôn không. Nàng không thấy được gương mặt thật của Thấm Dương Vương, nhưng nàng từ thanh âm của hắn cảm nhận được, Thấm Dương Vương là một nhân vật không dễ chọc. Hắn có được tuyệt đối quyền sinh sát trong tay, lại giỏi về che giấu, loại người này, vẫn là không nên chọc thì tốt hơn.

“Tiểu thư, người vừa rồi thật là đáng đời, bị người nói đến một câu cũng không đáp lại được. Bá tánh đều thực khâm phục ngươi đấy!” Tuyết Nhi hướng Li Nguyệt dựng lên một ngón cái, lại thè lưỡi. “Nhưng mà vừa rồi thật là mạo hiểm, chúng ta thiếu chút nữa là bị doạ chết rồi!”

Li Nguyệt bình tĩnh thong dong đi ở phía sau, con người nàng chính là như vậy, người không phạm ta, ta không phạm người, có ân báo ân, có thù báo thù. Nàng chỉ là không hành lễ mà thôi, binh lính kia liền muốn lấy mạng nàng. Điều này nói rõ hắn nội tâm cực kỳ ngoan độc, coi mạng người như trò đùa, loại người này nếu không trừ, tương lai xui xẻo sẽ là những người khác.

Đi qua mấy con phố, Li Nguyệt phát hiện bá tánh trên đường đều dùng con mắt khác thường nhìn nàng, sát vào với nhau thấp giọng nói trộm.

“Nàng là người hay quỷ? Vừa rồi không phải có người truyền tin nói nàng tự sát sao? Sao vẫn bình an xuất hiện ở chỗ này.”

“Nhìn bộ dáng Nam Cung Li Nguyệt như vậy nào giống kẻ ngốc chứ? Có phải đυ.ng chúng đầu, đâm thành ngốc hơn nữa rồi chăng?”

“Có lẽ là không chịu nổi sự thật bị Tuyên Vương vứt bỏ, từ ngốc tử biến thành cái xác không hồn rồi. Ngày thường nàng cũng không phải như vậy, bình thường còn chưa tới nhà, liền nghe được thanh âm nàng hi hi ha ha hoặc là khóc sướt mướt.”

“Không thể nào? Ta có cảm giác nhìn nàng như người bình thường vậy, các ngươi xem ánh mắt của nàng, tinh anh thế kia cơ mà!”

Nghe bá tánh ở bên cạnh đồn nhảm nhí, Li Nguyệt lạnh lùng trầm hạ đôi mắt, đáy mắt nổi lên một hào quang lạnh lẽo. Thì ra tình cảnh trước đây của thân thể này còn tệ hơn nàng tưởng tượng.

Đi đến một toà đại trạch rộng rãi thì dừng lại, Li Nguyệt tùy ý quét mắt nhìn toà trạch này. Trước cửa để hai con sư tử bằng đá đang giương nanh múa vuốt, hai mắt trừng to, khí thế bức người. Cửa lớn sơn màu đỏ hơi hơi rộng mở, ở trên có một biển đồng ghi “Nam Cung phủ” ba chữ lớn mạ vàng kim quang lấp lánh.

Nhìn thấy nàng cùng Tuyết Nhi vào phủ, gã sai vặt đã sớm chạy đi thông báo. Đi qua mấy hành lang gấp khúc, nha hoàn cùng gia đinh tất cả đều sững sờ tại chỗ, không thể tin tưởng nhìn chằm chằm nàng.

Bọn nha hoàn trừng lớn đôi mắt, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn vào trên người thất tiểu thư trầm ổn đang đi tới. Chỉ thấy thất tiểu thư bước đi vững vàng, đầu hơi hơi nâng lên, lưng thẳng tắp, đôi tay quy củ đặt ở trước bụng, dáng vẻ muôn vàn, có linh khí, tất cả đều mang phong phạm của một tiểu thư khuê các, quý tộc thiên kim.

Đây còn là thất tiểu thư trước kia của bọn họ sao? Nếu là trước đây, thất tiểu thư khẳng định là nhảy hoặc là lăn trở về, chi chi oa oa suốt cả đường. Thường thì một số nha hoàn gan to nghe theo lệnh của lục tiểu thư Nam Cung Chiêu Đệ đã sớm xông lên đánh thất tiểu thư mấy bạt tai rồi. Nhưng bây giờ nhìn thất tiểu thư tư thái bất phàm, còn có lãnh ý trong ánh mắt, ai cũng không dám đi qua, chỉ là im ắng ở một bên nhìn.

Li Nguyệt nhìn phía trước, lúc sắp đến đại sảnh, nàng kề sát vào Tuyết Nhi nói “Lát nữa những ai ta không nhớ nổi thì ngươi nhắc ta một chút.”

“Tiểu thư, đầu của người có phải bị đâm hỏng rồi không?” Tuyết Nhi nhỏ giọng hỏi. Sau lúc tiểu thư hôn mê tỉnh lại, tựa hồ không nhận biết nơi này, còn không biết nàng là ai, nhưng mà tiểu thư không biểu hiện ra ngoài, vẫn luôn rất bình tĩnh, tâm tư thâm sâu thật khiến người bội phục.”

Li Nguyệt nhàn nhạt nhíu mày, “Ngươi cảm thấy một người ngốc có thể nhớ hết tất cả? Trước kia ta là kẻ ngốc đã không phân rõ ai là ai, hiện tại nhờ họa được phúc, tuy rằng đầu óc trở lại bình thường, cũng không có nghĩa là ta có thể nhớ hết được.”

“Vâng, tiểu thư yên tâm, Tuyết Nhi nhất định sẽ giúp người.” Tuyết Nhi lúc này mới gật đầu. Một người từ nhỏ đã là đồ ngốc, đột nhiên không ngốc nữa, nhất định sẽ không thích ứng được hoàn cảnh xung quanh, tiểu thư không biết cũng rất bình thường.