Chương 6: Thế cục thiên hạ

10 ngày sau

Lưu Li uyển

Lưu Li uyển ở phía nam hướng về phía bắc, ở Nam Cung phủ Tây Sương viện. Tháng tư xuân ý dạt dào, trong sân trăm hoa đua nở, cây hoa anh đào cao lớn ngạo nghễ đứng thẳng, từng mảnh đỏ bừng theo gió bay lượn. Thiếu nữ bình yên ngồi ở ghế mây ngàn năm màu đỏ đậm, tay ngọc như ngó sen nhỏ dài trắng nõn nắm một quyển (Hạo Châu Chí) nhã nhặn lịch sự thanh tao đọc giới thiệu về đại lục trong đó.

Thiếu nữ ngồi dưới tán cây hoa đào nở rộ, mái tóc dài đen nhánh lộ ra ánh sáng trong suốt, làn da mịn màng tinh tế như mỹ sứ. Một trận gió nhẹ phất qua, cánh hoa anh đào phấn nhuận như ngọc tuyết uyển chuyển nhẹ nhàng bay xuống, trong suốt như tuyết, vụn vặt, rơi xuống trên người thiếu nữ. Nàng mặc một bộ trắng tinh sáng ngời trên váy thêu thủy tiên cùng hồ điệp, tóc búi thành kiểu Yên La Linh Xà kế đơn giản nhưng lại không mất đi cao quý, lại cắm nghiêng trâm Nam Hải Mặc Diệu Ngọc Phấn.

Bỗng dưng, nàng lười biếng ngáp một cái, nhàn nhạt đứng dậy, ánh mặt trời chiếu rọi trên người nàng, có vẻ lười biếng, nhàn nhạt. Đằng sau váy gấm lụa mỏng như cánh ve trang trí tơ vàng uốn lượn phết đất, cánh tay thon dài nhẹ vén vải nhũ vân, một bông hoa anh đào tuyết nhỏ nhắn cắm xiên trong sương gió, dáng vẻ hào phóng, giơ tay nhấc chân lại thêm một phần phiêu dật xuất trần.

Nữ tử giống như thiên tiên này là ai? Chính là Li Nguyệt đã tĩnh dưỡng mười ngày. Trải qua mười ngày tĩnh dưỡng, vết sẹo trên trán Li Nguyệt đã tiêu tán một cách kỳ tích. Da mặt bởi vì được bảo dưỡng đặc biệt nên so với trước kia càng tinh tế, càng trắng nõn, kiều nộn như nước, vô cùng mịn màng, phấn nộn trong suốt.

Ở hiện đại Li Nguyệt vốn chính là thiên tài của học viện y học, đừng nói một vết sẹo nhỏ, cho dù có là bệnh nan y nàng đều có thể chữa khỏi. Ngoài thiên phú y học của bản thân, nàng còn được một vị lão trung y chân truyền, ở phương diện bảo dưỡng làn da cùng dưỡng sinh nàng rất thành thục.

So với bộ dáng Như Hoa trước kia, bộ dáng động lòng người này, chỉ sợ sẽ khiến người nào đó đố kỵ chết. Chỉ là trang điểm nhẹ nhàng liền có thể rung động lòng người đến vậy, còn có được sự thiên sinh lệ chất của thất tiểu thư trước kia.

Nhìn (Hạo Châu Chí), lại nghe Tuyết Nhi cùng mẫu thân cả ngày lải nhải giới thiệu, Li Nguyệt đại khái đã biết rõ thế cục của thiên hạ.

Thiên hạ này gọi chung là Hạo Châu đại lục, có bốn quốc gia, có mạnh có yếu. Tứ quốc gồm: Hậu Châu, Tây Lương, Bắc Tề, Hạo Vân. Hạo Vân quốc ở phía nam của Hạo Châu đại lục, Tây Lương phía tây, Bắc Tề phía bắc, Hậu Châu phía đông.

Tứ quốc chiếm cứ Hạo Châu đại lục bốn phía đông, tây, nam, bắc, các quốc gia đều có chút dã tộc rải rác cùng dân cư du mục.

Xét tình hình chính trị, quân sự, kinh tế, văn hóa của Hạo Vân quốc cùng Tây Lương quốc phát triển cường thịnh hơn. Mở cửa giao tiếp, thương nghiệp phồn vinh, nữ tử có thể giống như nam tử xuất đầu lộ diện. Có thể ở bên ngoài kinh doanh làm ăn, lựa chọn hôn nhân tương đối tự do, không còn là nghe lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, thậm chí có nữ tử còn chủ động bỏ trượng phu, lại tìm cho mình đối tượng khác.

Cho dù là cổ xưa hay là hiện nay, thiên hạ hợp rồi lại phân phân rồi lại hợp, các quốc gia vì lợi ích mà tranh dành nhiều không kể xiết, hơn nữa vĩnh viễn không có khả năng ngừng lại. Có những tranh đấu bày ra bên ngoài, như Hậu Châu cùng Bắc Tề, thường xuyên tiểu chiến không ngừng. Khi thì đối lập, khi thì liên hợp, nguyên nhân đều là vì lợi ích của chính mình.

Bốn vị quân vương đều muốn thống nhất thiên hạ, Bắc Tề cùng Tây Lương quốc lực yếu kém, quốc khố hư không, hiện tại muốn đấu lại Hạo Vân cùng Tây Lương thật là khó khăn.

Hạo Vân quốc đất rộng nhiều của, là quốc gia chiến diện tích lớn nhất trong bốn nước, sản vật dồi dào, tài nguyên phong phú. Ở phía nam của Hạo Châu đại lục, thừa tơ lụa, bắp, lúa nước…Đều là vật thiết yếu cho sinh hoạt. Trừ những thứ mà quốc gia cất giữ, còn thường xuyên cùng các nước khác giao dịch, mở rộng giao dịch, không chùn chân bó gối, tư tưởng tiên tiến.

Hạo Vân quốc sở dĩ mở cửa giao tiếp, phát triển càng ngày càng thịnh vượng, chủ yếu là vì có một Hoàng Đế chăm lo việc nước đầu óc khôn khéo. Phong Lân, năm nay hai mươi tư tuổi, tính tình âm lãnh, cao ngạo lãnh tuyệt đứng đầu Hạo Vân quốc tam đại mỹ nam. Địa vị tôn quý, đọc hiểu thi thư, giỏi mưu lược, binh pháp, trị quốc.

Nhưng mà thông qua thư tịch giới thiệu cùng mẫu thân trong lúc vô ý lộ ra tin tức, Li Nguyệt biết Hạo Vân cường thịnh chỉ ở mặt ngoài.

Phong Lân chủ trương lấy quân trị quốc, vẫn luôn phát triển mạnh về chính trị, lực lượng quân sự, chính vì tương lai muốn nhất thống thiên hạ. Nhưng hắn có rất nhiều nhược điểm, bởi vì kế vị mới có lăm năm, hắn thực lực còn yếu.

Phát triển lực lượng quân sự không rời được duy trì kinh tế, cho nên hắn ngoài dựa vào tứ đại gia tộc, nỗ lực cùng tứ đại gia tộc duy trì quan hệ, còn cần dựa vào thiên hạ duy nhất Chư Hầu quốc – Thấm Dương quốc duy trì.

Thấm Dương quốc lệ thuộc Hạo Vân, diện tích chỉ tương đương một tỉnh của Hạo Vân quốc. Nhưng nó ở giữa Hạo Vân quốc, vật tư đặc biệt dồi dào, kinh tế rất cường đại. Thấm Dương quốc là nước chư hầu đặc biệt nhất của Hạo Châu đại lục, chư hầu vương kế thừa gia tộc tước vị.

Thấm Dương quốc vương tước hiện tại là Thấm Dương quốc thiếu niên thiên tài Thấm Kinh Vũ. Thấm Kinh Vũ hai mươi hai, đầu óc khôn khéo, tuổi trẻ tài cao. Nhưng, nghe đồn hắn tướng mạo cực kỳ xấu xí, xấu đến không thể chấp nhận được, cho nên mới mang khăn che mặt che đi cái xấu. Nhưng thiên hạ không có người nhìn thấy gương mặt thật của hắn.

Li Nguyệt nghĩ tới, mười ngày trước Thấm Dương Vương đi qua Ngân thành. Lúc đó cũng không thấy lộ mặt, nghe đồn người này thần bí phi phàm, cao thâm khó đoán, thâm tàng bất lộ. Hắn là Hạo Vân quốc nổi danh “Tam mỹ một xấu” mọi người nói hắn cực kỳ xấu. Thật ra là có người nhìn qua bức họa của hắn, bức họa kia thập phần trân quý, hiện tại không biết lưu lạc nơi nào, nghe đồn nam nhân mặt mũi doạ người như Diêm Vương chính là hắn .

Hạo vân quốc tam đại mỹ nam lần lượt là Hạo Vân quốc Phong Lân Hoàng Đế, Thủy Mặc sơn trang trang chủ Mặc Diệu, Diệp Gia Bảo thiếu chủ Diệp Hàm. Mà Thủy Mặc sơn trang trang chủ Mặc Diệu, được công nhận là đẹp nhất trong tam đại mỹ nam. Nghe đồn là mỹ mạo tuyệt thế vô song, phiên nhược kinh hồng, ôn nhuận nho nhã, phong tư trác tuyệt, đẹp như hoa anh đào tháng ba.

Tam đại mỹ nam mỗi người đều là rồng trong đám người, ngọc thụ lâm phong, tuyệt sắc vô song, phong tư trác tuyệt. Tuấn mỹ cùng tài hoa, quyền lực cùng tài phú tập chung trong một thân. Làm cho toàn bộ nữ tử của Hạo Vân quốc phân phân ái mộ, trong lòng thầm nhớ, hận không thể thêm vàng thêm bạc gả cho bọn họ. Đáng tiếc người ta không cần.

Vị hôn phu Phong Trần Nhiễm kia của nàng không phải rất huênh hoang sao, sao lại không ở trong danh sách tam đại mỹ nam? Nghe Tuyết Nhi nói hắn cũng không tồi. Li Nguyệt trước kia tuy không phải do hắn gϊếŧ nhưng lại vì hắn mà chết, hắn là hung thủ gián tiếp gϊếŧ chết Li Nguyệt trước kia. Hôm nào đi từ hôn, nếu hắn muốn chế nhạo nàng, nàng nhất định sẽ cho hắn biết tay!

Li Nguyệt ở một quyển dã sử biết được một bí mật, tổ phụ của Thấm Kinh Vũ là một vị tướng quân, tên là Thấm Sâm, trước kia cùng Tiên Hoàng Hạo Vân quốc cùng nhau tạo thiên hạ, chiến công hiển hách, là một vị thiên tài chiến thần.

Lúc ấy Thấm Sâm cùng Phong Cận là huynh đệ tốt, hai người bất mãn với chính sách tàn bạo trị quân do Nam Tần quân vương thống trị. Cùng sưu cao thuế nặng, khởi nghĩa vũ trang lật đổ Nam Tần, Thấm Sâm tài đức gồm nhiều mặt, lại có binh lực cường đại bảo hộ, rất được lòng dân, là người độc nhất vô nhị được chọn làm kẻ thống trị.

Cũng không biết vì sao lúc sắp đăng cơ, Thấm Sâm lại lựa chọn đem ngôi vị Hoàng Đế nhường cho Phong Cận, cam nguyện ở vị trí sau lưng. Có người nói là Phong Cận dùng chiêu bức bách hắn thoái vị, có người nói hắn không thích làm hoàng đế, có người lại nói hai người bọn họ đồng thời ái mộ thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Nam Cung Vận.

Nhưng Nam Cung Vận lúc ấy khuynh tâm vì Phong Cận, vì ngôi vị hoàng đế, Phong Cận đem Nam Cung Vận làm lễ vật đưa cho Thấm Sâm. Nhưng Nam Cung Vận là người cương liệt nên ai cũng không gả, lựa chọn tự lập môn hộ, một tay sáng lập ra Nam Cung thế gia.

Thấm Sâm bất mãn vì Phong Cận đem người thương làm lễ vật đưa tới đưa đi, nhưng cuối cùng lại vì tình huynh đệ mà nhịn xuống, cưới Nam Cung Vận làm vợ.

Phong cận hổ thẹn đối với Nam Cung Vận cùng Thấm Sâm, lập tức ban tước vị “Vương tước” cho Thấm Sâm, chức quan chính nhất phẩm. Có quốc hiệu của chính mình, có đất phong, quốc hiệu là Thấm Dương quốc, ở quốc gia được phong có thể tự khống chế quyền thống trị. Hạo Vân quốc không thể can thiệp việc nội chính. Thấm Dương quốc chỉ vâng mệnh với Hạo Vân quốc, cùng tam quốc khác không có quan hệ.

Thấm Dương quốc là chi nhánh của Hạo Vân quốc, tuy là một nửa độc lập chư hầu quốc, nhưng chỉnh thể thuộc về Hạo Vân quản chế, nếu Hạo Vân quốc có chiến tranh, Thấm Dương quốc phải lập tức chạy đến cứu viện, ngược lại cũng thế.

Những sách dã sử mà Li Nguyệt biết đến đều là sách cũ, hơn nữa dân gian không thể tự mình truyền đọc, nhưng không có lửa làm sao có khói, nàng dám khẳng định, Thấm Dương cùng Hạo Vân ở giữa chắc chắn có ngăn cách cùng cọ xát, chỉ là mặt ngoài sóng yên biển lặng, kỳ thật sóng ngầm kích động.

Phong Lân muốn thâu tóm Thấm Dương quốc nhưng lại kiêng kị nó, bởi vì Hạo Vân quốc dựa vào kinh tế của Thấm Dương, hơn nữa Thấm Dương Vương cũng không phải dễ chọc. Một khi đánh nhau, Thấm Kinh Vũ bất quá đem Thấm Dương quốc hủy đi, hoặc là đầu nhập vào tam quốc khác, cùng tam quốc hợp lực đối kháng Hạo Vân, đến lúc đó Hạo Vân nhất định sẽ không có lợi lộc gì. Cho nên, hai người đều chỉ đang âm thầm ra tay, mặt ngoài tựa như lão hổ cùng hồ ly, giả nhân giả nghĩa.

Thấm Dương quốc mở cửa giao thương, thương nghiệp phát đạt, tơ lụa hải vận, nhân tài kiệt xuất, giàu có nhất thiên hạ. Thấm Kinh Vũ là người giàu có nhất thiên hạ, đủ thấy tài phú có bao nhiêu kinh người. Nhưng Thấm Dương quốc binh lực yếu, đất phong nhỏ, tương đương với một huyện thành của Hạo Vân quốc, khoảng cách như sự khác biệt giữa gà trống và trứng gà vậy.

Thấm Dương quốc giàu đến chảy mỡ, là một khối bảo địa mà mỗi người mơ ước. Tứ quốc đều hướng Thấm Kinh Vũ mượn tiền, cầu sự giúp đỡ của hắn. Tuy rằng Thấm Dương quốc nhỏ hơn tứ quốc nhiều, nhưng tài phú của nó lại chiếm cả một nửa Hạo Châu đại lục, lũng đoạn hơn phân nửa thương giới. Thấm Dương Vương đi đến nước nào, Hoàng Đế nước đó đều sẽ cho hắn ưu đãi.

Tứ quốc vừa tôn kính hắn, lại muốn thâu tóm hoặc là lôi kéo hắn, nói thế nào tài phú cũng là gốc của ích lợi.

Tuy rằng người khác đem tài trí của Thấm Kinh Vũ khen đến tận trời, nhưng vừa nhớ tới mấy chữ xấu xí vô cùng kia, Li Nguyệt lại âm thầm thè lưỡi. Tên dễ nghe như vậy, thiên tài thiếu niên lợi hại như vậy, thế nhưng lại là một người có dung mạo xấu xí. Xem ra, trời cao quả nhiên là công bằng.

Chính sử cùng dã sử khác nhau ở chỗ, chính sử là người thắng viết, chính sử ghi lại Phong Cận lợi hại như thế nào, sau đó đoạt được thiên hạ ra sao… Li Nguyệt ngửa đầu thở dài, mây bay mà thôi. Sưu cao thuế nặng thường thường là căn bản để một quốc gia diệt vong, cái này Li Nguyệt tán thành.

Hạo vân quốc tứ đại gia tộc phân biệt là Nam Cung gia, Vân gia, Mộc gia cùng Thượng Quan gia. Trong dã sử nói Thấm Sâm cùng Phong Cận tranh đoạt đệ nhất mỹ nhân chính là tổ tiên của Nam Cung gia tộc. Nàng thông tuệ nhanh nhạy, huệ chất lan tâm, mỹ mạo cùng tài tình, lại có đầu óc kinh thương. Chỉ dựa vào sức lực của một nữ tử, liền đem Nam Cung gia tộc lập lên. Nữ tử ưu tú như vậy đương nhiên xứng đáng để hai anh hùng hào kiệt tranh đoạt.

Nam Cung gia tộc đứng đầu tứ đại gia tộc, đương gia Nam Cung Lập không chỉ có kinh thương, ông còn là hạo Vân Hộ Bộ thượng thư, chức quan chính nhị phẩm, quản đất đai hộ khẩu, thuế má tài chính… Tỷ tỷ Nam Cung Thanh Nhi hiện tại là hậu cung của Hạo Vân quốc Lão Thái Phi, khi còn trẻ là phi tử rất được sủng ái. Mẫu thân đã từng hầu hạ nàng, hai người tình như tỷ muội, cho nên con vợ lẽ như nàng mới có được một vị hôn phu là Vương gia.

Nam Cung Lập tổng cộng có bốn phòng thê thϊếp, Li Nguyệt phải làm rõ điều này, biết mình biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng.

Đại phòng chính là đại phu nhân Tần thị, tổng cộng sinh được một trai hai gái, đích trưởng tử Nam Cung Tuý Hề, năm nay vừa mới hai mươi ba. Thích vũ văn lộng mặc, thơ từ ca phú, không thích làm quan cùng kinh thương. Nhiều năm qua vẫn luôn vân du thiên hạ, ở các quốc gia cầu học rèn luyện, làm phong phú tri thức của chính mình, nhưng thể nhược yếu đuối, là một bạch ngọc thư sinh.

Lão nhị Nam Cung Nhược Vũ đã gả chồng. Còn có một lão lục Nam Cung Chiêu Đệ xảo trá tai quái, tính tình dã man, suốt ngày bắt nạt Li Nguyệt của trước kia. Nam Cung Chiêu Đệ năm nay mười lăm, bởi vì quá bắt bẻ, đến nay không ưng nổi một mối hôn nhân nào. Tần thị cho rằng nàng là nữ nhi bảo bối chỉ có hoàng tử trở lên mới xứng với nàng, đến tam đại thế gia khác cũng không xem vào mắt.

Nhị phòng nhị phu nhân Lâu di nương có một nữ nhi Nam Cung Thiên Thiên, Nam Cung Thiên Thiên đứng hàng thứ ba năm trước xuất giá. Nhị phu nhân tin phật sống những ngày quy củ vất vả, bình thường không cùng người giao tiếp, cũng không ai muốn đi hại nàng. Nói cho cùng nàng cũng không có thế lực gì, cũng không cùng Tần thị các nàng tranh, là một người đứng ngoài cuộc đấu tranh.

Tam phòng tam phu nhân Phong di nương có hai nữ nhi, lão tứ Nam Cung Hi cùng lão ngũ Nam Cung Ưu Nhược, Nam Cung Hi năm trước đã xuất giá. Phong di nương là nữ nhi của thân vương hoàng thất, địa vị tôn quý, xưng quận quân ( nữ nhi của thân vương trắc phi xưng quận quân, nữ nhi của chính phi xưng quận chúa ). Đừng nhìn Tần thị là chính thê nhưng lại rất kiêng kị Tam phu nhân. Tam phu nhân có chỗ dựa mạnh, làm người khéo đưa đẩy, rất biết lấy lòng cùng xem sắc mặt người, là một chủ nhân ngoài thiện tâm ác, rất được Nam Cung Lập yêu thích.

Tứ phòng chính là mẫu thân nàng, là phu nhân có địa vị thấp nhất Nam Cung gia tộc, tuy là phu nhân, địa vị còn không bằng tỳ nữ bên người Tần thị hay Phong di nương. Tần thị cùng Phong di nương từ sáng đấu đến chiều, nhưng mỗi khi gặp được mẫu thân các nàng liền đồng loạt lấy mẫu thân trút giận, mẫu thân chính là nơi trút giận của các nàng.

Nghĩ đến đây, Li Nguyệt nỗ lực bình ổn sự tức giận, nhắm chặt hai tròng mắt, bàn tay nắm chặt, sau đó lạnh lùng mở to mắt, đồng tử đen nhánh như mã não. Trong mắt phát ra một luồng hàn quang lạnh lẽo, lãnh liệt bức người, tinh nhuệ sắc bén, lộ ra nồng đậm lãnh đạm vô tình.

Nếu đời này cùng mẫu thân có thể bình yên vô sự sinh sống ở Lưu Li uyển, ngủ nướng, đọc chút sách cũng liền thôi. Nhưng hiện thực thật tàn khốc, mẫu thân ở Nam Cung gia tộc không có địa vị, trên đầu lại có hai vị phu nhân tâm kế đè ép. Nàng không tin một người đố kị như Tần thị sẽ bỏ qua cho nàng cùng mẫu thân.

Đối mặt với Tần thị cùng Phong di nương như hổ rình mồi. Một Nam Cung Lập xảo trá khôn khéo thích tính kế. Lục tiểu thư Nam Cung Chiêu Đệ kiêu ngạo ương ngạnh, cùng ngũ tiểu thư Nam Cung Ưu Nhược mặt thiện tâm ác giống hệt Phong di nương, còn có những người kinh thường nàng và mẫu thân. Nàng thật không thể xem thường.

Nàng phải lớn mạnh lên, nàng phải tìm được một thứ có thể giúp nàng đứng vững được ở Hạo Vân quốc. Nàng bắt buộc phải nghĩ cách bảo vệ tốt chính mình cùng mẫu thân. Trừ bỏ hết những chướng ngại uy hϊếp đến sự sinh tồn của nàng. Nếu các nàng sống chung hoà bình thì cũng thôi, nhưng nếu dám giở trò nàng cũng không dám bảo đảm bản thân mình sẽ làm ra những gì.

Nam Cung gia sáu nữ một tử, hiện tại đã có ba người xuất giá, lão nhị, lão tam, lão tứ, những người đã gả đi chỉ được coi là ẩn chứa uy hϊếp. Bày ở trước mắt địch nhân sống sờ sờ là lão ngũ Nam Cung Ưu Nhược cùng lão lục Nam Cung Chiêu Đệ. Một câu khái quát, ngoài nàng cùng mẫu thân, Nam Cung gia tộc đều là chướng ngại ngăn cản các nàng đứng thẳng hai chân ở trên mặt đất.