Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đệ Nhất Trà Xanh Thành Trường An

Chương 20

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nàng đặt chiếc quạt tròn trong tay xuống, cẩn thận cắn một miếng bánh ngọt do Hồng Ngọc mang đến, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Nương nương cứ ăn từ từ, đừng để bị nghẹn, chậm rãi uống chút trà đi ạ." Lục Yêu bưng trà trên tay đi tới.

Lộ Diểu Diểu ăn ba miếng bánh ngọt, đến lúc này mới đè ép tiếng bụng đói vang vọng xuống được, thấy trong phòng có người, nàng nhẹ giọng nói: "Các ngươi ra ngoài trước đi."

“Vâng ạ.”

Lộ Diểu Diểu thấy người đã đi hết thì lúc này mới liếc mắt nhìn Hồng Tụ, thấp giọng nói: "Đồ đạc đã chuẩn bị xong hết chưa?"

Hồng Tụ rất khó xử.

"Nếu điện hạ biết được..."

Lộ Diểu Diểu nghe vậy nhẹ nhàng mỉm cười, đôi cánh đen hơi run rẩy, ánh mắt khẽ nhướng lên, nhìn nàng ấy một cách vừa ngây thơ vừa đáng thương.

"Hồng Tụ." Nàng lại gọi một tiếng vừa nũng nịu lại mềm mại.

Hồng Tụ đành phải thở dài một hơi: "Nô tỳ biết rồi ạ."

Nàng ấy quay người rời khỏi phòng trong, cũng không biết làm gì ở ngoài mà lúc về lại cầm theo một cái túi thơm: “Đích thân Vệ Phong đi xử lý, sẽ không phạm sai lầm đâu ạ.”

Lộ Diểu Diểu nhe ra mấy cái răng, nở nụ cười khờ dại ngây thơ.

"Điện hạ tới."

Ngoài cửa có tiếng ma ma thỉnh an truyền tới, ngay sau đó, các nha hoàn vốn đang đứng ở cửa lập tức nối đuôi nhau đi vào, bọn họ lại quay về phòng trong, cụp mi rũ mắt xuống.

Lộ Diểu Diểu dùng một cái quạt tròn che mặt, khóe mắt có thể nhìn thấy một người đi vào phía sau bình phong, chính là thái tử điện hạ.

Ôn Quy Viễn còn chưa đến gần mà một mùi rượu nồng nặc xông vào mặt, nàng không khỏi cau mày, đồng thời, Lục Yêu cũng đỡ người quỳ xuống trước bàn dài dậy.

“Lấy quạt đi.”

Một đôi bàn tay thon dài trắng nõn đặt lên tay cầm quạt, sau đó chiếc quạt được người ta lấy xuống, để lộ khuôn mặt thanh tú mềm mại của Lộ Diểu Diểu.

Lộ Diểu Diểu khép hờ mi mắt, dưới ánh nến, đôi gò má nhỏ nhắn thanh tú đỏ đến rực rỡ, ngượng ngùng không nói nên lời.

Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt Ôn Quy Viễn nhìn dừng trên người mình, dịu dàng mà nghiêm túc, nhưng nó lại không khiến nàng cảm thấy khó chịu như trong dự đoán.

"Hợp cẩn."

Người giám sát đứng một bên xướng lên.

Hai chiếc muôi được nối với nhau bằng những nút thắt đầy màu sắc, sau đó nó được dúi vào tay họ.

Lộ Diểu Diểu cẩn thận liếc mắt nhìn y một cái, dưới ánh mắt say khướt của y, hai người họ cùng nhau uống rượu.

Uống xong, nàng lại nghe thấy người giám sát nói: “Ném chén.”

Hai người ném cái muôi trên tay xuống tràng hoa dưới gầm giường, thái giám đang đợi ở một bên lập tức nằm xuống nhìn vào đó.

"Đại cát, đại cát, một nghênh một hợp."

Bầu không khí giữa các cung nữ trong phòng lập tức trở nên thoải mái, thậm chí cả người dẫn đường cũng nở nụ cười nhẹ nhõm.

Lộ Diểu Diểu không đỡ nổi sức mạnh của rượu, tuy vừa mới nhấp một ngụm rượu nhưng chẳng mấy chốc nàng đã cảm thấy choáng váng rồi, suốt quãng thời gian tiếp theo nàng chỉ đành mơ mơ hồ hồ chống đỡ cho xong, cho đến khi cuối cùng hai người cùng được đưa lên giường.

Mùi hương xa lạ và nồng nặc lan tràn trong không khí, xâm chiếm hô hấp của nàng, nó đánh sâu vào não khiến nàng choáng váng, chẳng mấy chốc Lộ Diểu Diểu đã tỉnh táo lại.

Lộ Diểu Diểu hơi quay đầu, tình cờ bắt gặp ánh mắt sâu xa thâm trầm của Ôn Quy Viễn.

Đôi mắt đen láy phản chiếu ánh nến mờ ảo, trong con ngươi có ánh sáng chiếu rọi, giống như viên hắc thạch bóng loáng trong phòng làm việc của phụ thân, nó luôn có thể vô tình thu hút sự chú ý của người khác, khiến người ta không thể rời mắt nổi.

“Chúng ta thay quần áo đi.” Giọng nói nồng nặc mùi rượu vang lên trong đêm tối mang theo một chút mê hoặc, chẳng hiểu sao lại làm cho lỗ tai của người ta ngây ngất cả đi.

Không hiểu sao tự nhiên Lộ Diểu Diểu lại đỏ mặt.

Hai người đi vòng qua phía sau tấm bình phong để thay quần áo, Lục Yêu và Hồng Ngọc đi theo nàng, tiến vào phía sau tấm bình phong Phúc Lộc Thọ.
« Chương TrướcChương Tiếp »