Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đệ Nhất Trà Xanh Thành Trường An

Chương 22

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc này cuối cùng y cũng thở phào nhẹ nhõm, đưa tay kéo rèm cẩn thận vào sau đó mới nhắm mắt lại rồi nằm xuống.

Đang chuẩn bị ngủ say, y đột nhiên cảm giác được trong l*иg ngực của mình có hơi nóng, y giật mình tỉnh lại, cúi đầu nhìn xuống.

Lộ Diểu Diểu lăn vào trong l*иg ngực của y, ôm lấy cánh tay, đưa tay nắm lấy góc áo quần của y, đặt một tay lên ngực, áp nửa khuôn mặt vào mái tóc đen của y, Ôn Quy Viễn có thể nhìn thấy khuôn mặt đang thả lỏng mơ hồ của nàng.

Y cau mày đẩy tay đối phương ra, nhưng không lâu sau, nàng lại tiếp tục lăn vào, thậm chí còn dùng sức ôm eo y chặt hơn.

Nhưng lúc này lông mày nàng lại nhíu chặt, trông cực kỳ không vui.

Ôn Quy Viễn bất đắc dĩ, đành phải để mặc cho nàng ôm mình rồi nhắm mắt lại lần nữa.

Tóc nàng có bôi dầu thơm mùi hoa mai, mùi hương lạnh lẽo dần di chuyển theo hơi thở của Lộ Diểu Diểu, từ từ lan đến lỗ mũi của y, hương thơm nhẹ nhàng tỏa khắp trong căn phòng yên tĩnh, cuối cùng, sự mệt mỏi cùng mùi hương kia đã đưa y vào giấc ngủ yên bình.

Bầu trời hơi sáng lên, một tia sáng xuyên qua tấm rèm, ngoài cánh cửa màu vàng vang lên những âm thanh nhẹ nhàng.

Ôn Quy Viễn ngủ đến mức không thở được, l*иg ngực nặng trĩu, y đành phải mở mắt ra, y chỉ thấy trước tầm mắt là một cái đầu đen nhánh.

Không biết từ lúc nào mà Lộ Diểu Diểu đã nằm nửa người lên cơ thể của y, dùng hai tay ôm thật chặt lấy y.

Cơ thể mềm mại của thiếu nữ áp sát vào người y qua hai bộ đồ ngủ mỏng manh, khiến toàn thân Ôn Quy Viễn cứng đờ.

Y vừa cử động là Lộ Diểu Diểu nằm trên người đã mở miệng nhắc, lông mi cong cong khẽ run lên, nàng nheo mắt, mở ra, mê man nhìn chằm chằm bộ đồ ngủ màu trắng bên dưới một hồi lâu, còn ngơ ngác đưa tay chọc chọc nó một cái.

“Đừng cử động.” Cổ tay nàng đột nhiên bị người ta nắm lấy, một giọng nói khàn khàn vang lên trên đầu Lộ Diểu Diểu.

Lộ Diểu Diểu sửng sốt một lát, ôm lấy chăn vừa lăn vừa bò dậy, ngồi dựa vào góc tường.

Khuôn mặt trắng như tuyết đỏ bừng cả lên.

"Thần thϊếp, thần thϊếp không cố ý." Lộ Diểu Diểu thấp giọng mở miệng giải thích.

Từ xưa tới nay tư thế ngủ của nàng đã không ngoan rồi, nàng có thể lăn hết từ bên này qua bên kia của giường, đêm qua uống thuốc khiến nàng càng ngủ sâu hơn, nhất thời cũng mất cả cảnh giác.

Nàng không khỏi nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt vô tình đảo qua, dừng lại trên chiếc khăn tay màu trắng trên giường.

"Không sao đâu, đứng dậy đi, lát nữa chúng ta còn phải đến thỉnh an

phụ hoàng và mẫu hậu." Ôn Quy Viễn mỉm cười dịu dàng.

"Điện hạ." Khuôn mặt Lộ Diểu Diểu hồng rực, ấp úng kêu một tiếng, bỗng nhiên hốc mắt cũng đỏ lên.

Ôn Quy Viễn sửng sốt, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

“Thần thϊếp…” Nàng cúi đầu, nắm chặt các ngón tay lại, nước mắt rơi từng giọt từng giọt xuống mu bàn tay rồi bắn tung tóe, trong tiếng thở hổn hển mang theo âm thanh nghẹn ngào.

Ôn Quý Viễn nâng cằm nàng lên rồi cau mày, nhưng không có chút tức giận nào.

“Đêm qua…” Vành tai nàng đỏ như muốn chảy máu, giọng nói mềm mại bị đè xuống cực kỳ thấp, nhưng lại lộ vẻ quyến rũ mê hoặc, nàng muốn nói chuyện nhưng lại ngượng ngùng: “Khăn.”

Nàng nhỏ giọng thì thầm, đầu gần như gục xuống ngực, ánh mắt rơi vào chiếc khăn tay trắng như tuyết trên giường.

“Tất cả là do sức khỏe của thần thϊếp không tốt.” Nàng nhắm mắt lại, nước mắt lập tức lặng lẽ trào ra, vừa đáng thương vừa tủi thân.

Vẻ mặt Ôn Quy Viễn sửng sốt, nhìn người đang khóc thút thít như mưa rơi xuống hoa lê trước mặt rồi dời mắt đi, mệt mỏi xoa xoa trán, thấp giọng nói: “Tối qua ta uống nhiều quá, để nàng phải tủi thân rồi.”

Lộ Diểu Diểu lắc đầu liên tục, khóe mắt đỏ bừng, nước mắt rơi xuống chiếc cằm nhọn, làm ướt đẫm hoa văn trên chăn.

Chỉ thấy y thấp giọng gọi một tiếng: "Húc Dương."
« Chương TrướcChương Tiếp »