Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đệ Nhất Trà Xanh Thành Trường An

Chương 25

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ma ma đã đứng chờ ở một bên từ lâu vội bưng khay đến.

Lộ Diểu Diểu cầm lấy chén trà, giơ cao rồi e lệ gọi: "Phụ hoàng, nhi thần mời người uống trà ạ."

Coi như thánh nhân cũng là người chứng kiến Lộ Diểu Diểu lớn lên, thành ra khi nhìn thấy nàng thì trên mặt tràn đầy ý cười, ông ấy nhận lấy tách trà, nhấp một ngụm rồi đặt sang một bên: "Đứng lên đi, ta biết ngươi thích ngọc nhất, Đường Châu vừa gửi san hô đỏ tới đây, cầm đi chơi đi."

Chương Hồi ở phía sau nhanh chóng ra hiệu cho thái giám đưa san hô đỏ đã chuẩn bị sẵn lên xe ngựa của thái tử, chỉ liếc thoáng qua cũng biết trong đội ngũ dài dằng dặc kia có ít nhất là mười cây san hô đỏ.

San hô đỏ rất quý giá, nghĩ đến chuyện lần này Đường Châu chỉ gửi khoảng mười cây san hô đỏ thôi, thế mà thánh nhân đã đưa hết cho Lộ Diểu Diểu rồi.

Trên mặt Ôn Quy Viễn hiện lên một tia kinh ngạc.

Từ lâu y đã nghe nói thánh nhân rất coi trọng con gái của Lộ gia, nhưng bây giờ y mới biết, thì ra thánh nhân lại cưng chiều nàng như vậy.

Hoàng hậu ngồi một bên đã nắm chặt tay từ lâu, sắc mặt vô cùng khó coi.

Lộ Diểu Diểu mím môi cười vui vẻ, nốt ruồi đỏ rực dưới đuôi mắt cũng sáng lấp lánh, lông mày cụp xuống, trái tim mềm mại không kìm được sự kinh ngạc: "Tạ ơn phụ hoàng đã ban thưởng."

Sau khi tạ ơn, Lộ Diểu Diểu lại bừng trà quỳ xuống đến trước mặt hoàng hậu, nhẹ nhàng gọi: "Mẫu hậu."

Có điều hoàng hậu lại chỉ nhìn xuống cái móng trên ngón tay chứ không đưa tay ra.

Lộ Diểu Diểu quỳ một hồi thì thân thể bắt đầu lung lay, hai tay run rẩy, nàng không khỏi cúi đầu cắn môi, trên mặt lộ vẻ xấu hổ.

Ôn Quy Viễn nhìn thấy tình huống này thì thấp giọng gọi: "Mẫu thân."

"Là nhi thần làm cho mẫu hậu không vui rồi." Lộ Diểu Diểu nhẹ giọng nói, để lộ một tia kiên cường, hai má đỏ bừng, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng càng khiến con ngươi màu nhạt thêm lấp lánh hơn.

Thánh nhân cau mày, không nhịn được nữa nên ho khan một tiếng, bất mãn nói: “Xưa nay thái tử phi vốn yếu đuối, lễ tiết như vậy là đủ rồi, nếu hoàng hậu đã không muốn uống thì cứ bưng chén trà này xuống đi.”

Lời này không khác gì vung thẳng một cái tát vào mặt hoàng hậu.

Sắc mặt hoàng hậu thay đổi rõ rệt, vừa đỏ vừa trắng, bà ta nghiến răng nghiến lợi mới khiến bản thân không mất bình tĩnh.

Bà ta chỉ nhìn chằm chằm vào Lộ Diểu Diểu, tức giận đưa tay bưng trà, động tác hùng hổ đến mức mất đi cả lễ nghi của hoàng gia.

"A!"

Tiếng tách trà rơi xuống đất vô cùng trong trẻo.

Mu bàn tay trắng nõn của Lộ Diểu Diểu bỗng nhiên đỏ bừng rồi sưng tấy đầy gớm ghiếc, tách trà rơi thành từng mảnh trước đầu gối của nàng, làm ướt đẫm cả quần áo của nàng.

“Diểu Diểu.” Ôn Quy Viễn kinh ngạc, nhanh chóng đỡ lấy người đang run rẩy.

Chỉ thấy sắc môi nàng tái nhợt, trán toát mồ hôi lạnh, thân thể đau đến run rẩy dựa vào vòng tay y.

"Đi thỉnh thái y." Sắc mặt Chương Hồi thay đổi hẳn, lập tức chỉ đạo thái giám đến Thái Y Viện tìm người.

Sắc mặt thánh nhân âm trầm, đập bàn rầm một cái rồi trừng mắt nhìn chằm chằm hoàng hậu, tức giận đến không nói nên lời.

Hoàng hậu sửng sốt rồi đột nhiên đứng dậy, liên tục xua tay, hoảng sợ giải thích: "Không phải thần thϊếp, là nàng ta tự làm rơi, không phải thần thϊếp, xin hoàng thượng minh giám."

“Ngươi cho là trẫm không nhìn thấy sao.” Thánh nhân tức giận đến run người, đưa tay chỉ vào bà ta: "Trước kia Thục phi kính trà cho ngươi, ngươi cũng làm như vậy, khiến Thục phi mất hết mặt mũi, không ngờ hôm nay ngươi lại dùng chiêu cũ tiếp."

Ông ấy tức giận nên nói không lựa lời, làm lộ cả bí mật trong cung ra, cuối cùng tức giận đùng đùng nói: "Nữ nhân độc ác này."

Sắc mặt hoàng hậu tái nhợt, quỳ rạp xuống dưới đất: "Thần thϊếp không có..."

"Phụ hoàng... " Lộ Diểu Diểu yếu ớt nằm trong vòng tay Ôn Quy Viễn, trên mặt nàng đổ mồ hôi lạnh: “Là do nhi thần cầm không chắc.”
« Chương TrướcChương Tiếp »