Chương 34

"Ngươi có biết các gia tộc trăm năm này sợ nhất là gì không?"

Lục Yêu lắc đầu khó hiểu.

“Là xuống dốc.”

“Quên đi, đến hồ Thanh Ba thì gọi ta dậy, ta buồn ngủ rồi.” Nàng ngáp dài một cái, uể oải nói: “Giặc tới thì đánh, nước lên thuyền lên.”

Một làn gió thơm thổi qua hồ Thanh Ba, ngựa xe như nước, có thể nói là khách đến đầy nhà, cực kì náo nhiệt.

Tuy nhiên ngay khi xe ngựa của Đông Cung xuất hiện trước mặt mọi người, bầu không khí ồn ào ban đầu đột nhiên trở nên im lặng, ánh mắt của mọi người không khỏi đổ dồn vào xe ngựa của thái tử phi.

Cỗ xe được bọc bằng vải gấm Tứ Xuyên rực rỡ diễm lệ, mép trước của xe được khảm những viên ngọc trai phát sáng to bằng nắm tay của trẻ sơ sinh, hai bên đều được trang trí bằng vàng và ngọc, thậm chí cỗ xe còn được điều khiển bởi một con ngựa cực kỳ khỏe mạnh và cao lớn, hoành tráng vô cùng.

Lộ Diểu Diểu được người ta đỡ xuống xe, bình tĩnh mỉm cười trước ánh mắt của mọi người.

Vẫn dịu dàng ôn hòa như ngày nào.

"Nương nương!"

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, nàng quay đầu lại thì thấy chính là Hồ Thiện Nghi đang mặc đồ Hồ, kích động vẫy tay đầy hưng phấn, bên cạnh nàng ta là Liễu Văn Nghi đã lâu không gặp.

"Nương nương." Liễu Văn Nghi hành lễ thỉnh an theo quy củ.

"Không cần đa lễ, chúng ta cùng nhau đi vào thôi." Nàng nhẹ nhàng mở miệng nói.

Các tiểu thư nương tử có gắn bó với Lộ gia nhanh chóng vui vẻ tụ tập lại, một nhóm người tiến vào Thập Thước Lâu như chốn không người.

"Chung quy cũng là người có số tốt, một bên là Lộ tướng một bên là điện hạ."

"Còn không phải chắc, đã nghe thấy mấy tin đồn hồi trước chưa, hâm mộ chết đi được."

“Chậc chậc, cái này còn chưa chắc đâu.”

“Đúng đấy, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, sao mà nói chắc được.”

"Chưa nói cái khác, chỉ với dáng vẻ yếu ớt nũng nịu của nàng ta thì ai mà nói chắc chuyện tương lai được."

Âm thanh lào xào sột soạt trong hồ Thanh Ba cứ nối liền không dứt, tiếng ghen ghét hâm mộ vang lên khắp mọi nơi.

"Ngu dốt." Bạch Nguyệt Du đứng trong căn phòng trang nhã của Thập Thước Lâu cười khẩy một tiếng, đuôi lông mày nhướng lên mang theo chút mỉa mai: “Đông Cung là nơi dễ sống như vậy chắc."

"Ngươi có biết tại sao hôm nay lại mời nàng ta đến đây không?" Nàng ta hếch cằm lên, trong mắt lộ ra sự vui sướиɠ đầy ác ý.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

"Nạp, thϊếp."

Câu nói của Bạch Nguyệt Du truyền đến bên tai Lộ Diểu Diểu, nàng nhướng mày, khóe môi nhếch lên một tia giễu cợt.

Nàng dự định tìm mấy phi tần dâng cho thái tử, nhưng tất nhiên nàng cũng không muốn tìm một con chó săn đến cắn mình làm bản thân khó chịu.

“Là ai?” Đôi mắt nàng chớp chớp, lông mày chợt trở nên sống động.

“Nghe nói là cặp song sinh của Lý gia ạ.” Lục Yêu thì thầm nói.

"Lý gia cũng muốn cắm một chân vào đây à, xem ra cũng thích bị cha đánh rồi." Nàng cười khẩy một tiếng, chạm vào màu móng mới săn trên đầu ngón tay rồi thản nhiên nói.

"Chúng ta nên làm gì đây?” Liễu Văn Nghi lo lắng hỏi.

Lộ Diểu Diểu chỉ mỉm cười.

Hồ Thanh Ba là một hồ nước trong sân riêng của công chúa Nhữ Dương, nó bao phủ một khu vực rộng lớn, dẫn nước từ trên núi xuống, mặt hồ lấp lánh ánh sáng, lạnh băng trong vắt, là một nơi giải nhiệt nổi danh của thành Trường An.

Thập Thước Lâu nằm giữa hồ, chỉ có một tầng, mái nhà cao đến mức như mái vòm chọc trời, do đó cũng có tên là Thập Thước.

Lúc Lộ Diểu Diểu tới nơi thì trong lâu đã có rất nhiều người, đối tượng khiến người ta chú ý nhất chính là hai cô nương song sinh ngồi ở bên trái và bên phải dưới chỗ của công chúa Nhữ Dương.

Đúng là thập nhị nương Lý Xuân và thập năm nương Lý Minh Yến của Lý thị.

Năm nay vừa mới cập kê, đang lúc nhan sắc non nớt tươi trẻ nhất.

Công chúa Nhữ Dương đã đầu bốn mươi tuổi, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp lộng lẫy, mặt mày tinh xảo quyến rũ, mái tóc đen mượt bóng lưỡng, không nhìn thấy một chút dấu vết của thời gian nào.