Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đệ Nhất Trà Xanh Thành Trường An

Chương 41

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thấy sắc mặt Thánh nhân đã thoải mái hơi, hắn lại lập tức nói thêm: “Nếu như thánh nhân thật sự lo lắng thì không bằng cứ cho người điều tra thêm ạ.”

Thánh nhân không khỏi gật đầu.

“Đi gọi thái tử tới đây.”

Khi Ôn Quy Viễn nhận được thánh chỉ thì y đang cùng Giang Nguyệt Lâu phân tích tình hình ở thành Trường An.

Hai người đưa mắt nhìn nhau.

Giang Nguyệt Lâu im lặng một lát, nói: "Nghe nói Lộ tướng vừa rời đi, ngày đó điện hạ làm rất đúng, không để lại cớ cho người khác nắm thóp được."

“Bề ngoài thì Đông Cung và Lộ gia đã là người cùng thuyền rồi, không thể làm hại đến mặt mũi của Lộ tướng và thái tử phi được.”

“Cho nên chắc không phải là chuyện nạp thϊếp đâu.”

Ôn Quy Viễn gật đầu: “Nếu không có chuyện gì bất ngờ khác thì chỉ có một trong ba việc: ứng cử viên của Lý gia, công chúa Nhữ Dương đề cử văn nhân và Bạch gia quạt gió thêm củi thôi."

Y chậm rãi ung dung nói, sau đó lại im lặng: "Đi gặp thái tử phi một chuyến trước đã."

Giang Nguyệt Lâu nhướng mày, nghi hoặc nhìn y.

"Hỏi thái tử phi để mượn đồ chăng?" Khóe miệng của y nhếch lên, thần bí nói.

Ôn Quy Viễn còn chưa đến gần điện Hưng Khánh thì đã nghe thấy một tiếng sủa vui vẻ rồi.

Không lâu sau, y nghe thấy một tiếng gừ gừ dữ dội, tiếp nữa là nhìn thấy một cái đầu chó có lông xù xù áp vào cửa sổ, miễn cưỡng nặn ra một đường nét mơ hồ.

Thái giám chuyên hầu hạ cho Bình An đang dịu dàng dỗ dành nó.

Tuy nhiên cái đuôi của Bình An vẫy quá nhanh, cả cái đầu đầy lông của nó cứ dán vào cửa sổ, nhìn ra bên ngoài rồi đột nhiên nhìn về phía Ôn Quy Viễn đang cách đó không xa.

Một cặp mắt chó tròn vo lập tức sáng lên.

Dùng mắt thường cũng thấy được là cái đuôi phía sau nó càng vẫy vui vẻ hơn.

Húc Nhật cẩn thận liếc mắt nhìn điện hạ một cái, chỉ thấy điện hạ đứng đó với khuôn mặt không có biểu cảm gì, nhưng vừa quay người lại, hắn đã thấy bộ lông trắng như tuyết của Bình An đang bay trong gió, lao nhanh về phía thái tử.

"Gâu gâu." Bình An ngẩng đầu lên, vui vẻ sủa to

Ôn Quy Viễn cụp mi xuống, vẻ mặt bình tĩnh nhìn con chó chạy tới bên chân mình.

Nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của thái tử, những người xung quanh sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch, hai chân run rẩy.

"Bình An, Bình An, trở về đây." Thái giám quỳ xuống đất, trong lòng sợ hãi, miệng hô hét.

Chỉ thấy con chó Bình An rất to gan lớn mật, nó thân thiết cọ cọ vào chân thái tử, dáng vẻ nịnh nọt như ước gì có thể dính vào người của đối phương, cái đầu chó toàn lông xù xù cứ dụi dụi vào tay y.

Cái mũi ướt của nó thỉnh thoảng cũng cọ vào tay Ôn Quy Viễn.

Ngón tay Ôn Quy Viễn khẽ cong lên, không khỏi vuốt ve cái đầu đầy lông của nó một cái.

Trong tay toàn là xúc cảm mềm mại.

Cái đuôi của Bình An càng vẫy vui vẻ hơn.

“Gâu gâu.”

“Không sao đâu.” Giọng nói lạnh lùng của điện hạ vang lên, cuối cùng y đưa tay ra, mạnh mẽ xoa đầu Bình An một phát.

Hai mắt Bình An sáng lên, lập tức lè lưỡi liếʍ tay y, đặt móng vuốt lên đùi y, đôi mắt đen nhánh của chú chó càng lấp lánh rực rỡ hơn, cứ sủa gâu gâu mãi.

Húc Nhật đứng sau thái tử tỏ vẻ như thể vừa nhìn thấy ma vậy.

Trong điện, khi Lộ Diểu Diểu đặt cuốn sách trong tay xuống thì nghe thấy Lục Yêu kỳ quái nói: "Điện hạ tới ạ?"

"Sao vậy?" Lộ Diểu Diểu nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của nàng ấy thì tò mò hỏi.

“Bình An cứ quấn lấy thái tử, thái tử đang ở ngoài sân chơi ném bóng với nó.”

Nhưng thật sự là cảnh mặt thái tử vô cảm chơi bóng với con chó trông quá kỳ quái.

Lộ Diểu Diểu khϊếp sợ, thấp giọng nói: “Không phải đã nghe nói thái tử không thích động vật nhỏ sao?”

Lục Yêu lắc đầu.

“Có lẽ không thích ạ.” Nàng ấy cau mày suy nghĩ: “Sắc mặt thái tử không tốt lắm.”

“Chắc vì thấy Bình An là chó do ngài đưa vào cung ạ.”
« Chương TrướcChương Tiếp »