Chương 25: Thi gì chứ?

Nam Cung Du hướng Trầm Tuyết hỏi thăm một ít về hôm qua Trầm Yên trở về Trầm gia chi tiết, đều bị Trầm Tuyết nhất nhất lừa gạt đi qua.

Cuối cùng, đáy mắt Nam Cung Du hiện ra lạnh lẽo, ngữ khí âm trầm nói: "Tuyết Nhi, ta sẽ tìm cơ hội lần nữa diệt trừ nàng, nàng có thể tránh được một lần, còn có thể tránh được lần thứ hai sao?"

Thẩm Tuyết nhíu mày, lộ ra bộ dáng khó xử rối rắm.

Nam Cung Du nghĩ tới cái gì, vẻ mặt có chút kích động khó có thể che giấu, hắn hạ giọng nói: "Ta lần này là đặc biệt tới nói cho ngươi biết một chuyện, theo tin tức đáng tin cậy, không lâu sau, Khâu Thiên Tông sẽ tổ chức một cuộc tranh tài ở Linh Diễm Sâm Lâm bên cạnh Nam Tiêu Quốc chúng ta, người dự thi có gần mười quốc gia phụ cận, trong cuộc tranh tài đạt được top ba người trẻ tuổi có thể tiến vào Khâu Thiên Tông làm nội môn đệ tử, ngoại trừ top ba ra, còn có phần thưởng phong phú.

"Trận đấu gì?" Thẩm Tuyết sau khi nghe xong, trong lòng chợt nhảy dựng.

Đệ tử nội môn?!

Khâu Thiên Tông ở Bình Trạch Tây Vực bên trong, tuyệt đối coi như là trung thượng du thế lực, tuy rằng xa xa so ra kém Tây Vực học viện, nhưng sự tồn tại của nó, đủ để áp đảo mười cái Nam Tiêu quốc!

Thẩm gia bây giờ, cũng kém xa Khâu Thiên Tông.

Cho dù lên làm Thẩm gia chủ, cũng không có tiền đồ như đệ tử nội môn Khâu Thiên Tông.

"Ta hiện tại cũng không biết đó là dạng gì tranh tài, nhưng..." Nam Cung Du đôi mắt híp lại, sát ý hiện lên, hắn hung ác nham hiểm cười nói: "Tuyết Nhi, chúng ta có thể bắt lấy cơ hội lần này, để Thẩm Yên ở trong cuộc tranh tài này chết vì"ngoài ý muốn"."

Thẩm Tuyết trong lòng thầm than Nam Cung Du còn không tính là quá ngốc, nhưng nàng làm bộ ngây thơ hỏi: "Nhưng là, Thẩm Yên nàng là một cái không có linh lực người, làm sao có thể sẽ chủ động tham gia?"

Nam Cung Du tự tin nói: "Điểm này, Tuyết Nhi ngươi không cần lo lắng. Nàng chủ động tham gia cũng là tham gia, bị động tham gia cũng là tham gia.

Thẩm Tuyết gật gật đầu.

Chợt, vẻ mặt nàng lo lắng nói với hắn: "Phụ thân đã biết chuyện mưu hại Yên nhi lúc trước, có thủ bút của ngươi, tuy rằng các trưởng lão mạnh mẽ giữ chặt hắn không đi tìm ngươi báo thù, nhưng phụ thân lúc này đã ghi hận trong lòng, cho nên ngươi nhất định phải làm bí mật chuyện thi đấu một chút, không nên để cho hắn bắt được nhược điểm.

Nếu không có tổ phụ cùng các trưởng lão vì bảo vệ thanh danh của nàng, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ để mặc Thẩm Thiên Hạo đi tìm Nam Cung Du báo thù.

Nếu là thật sự náo loạn lên, không chỉ có Nam Cung Du sẽ gặp tai ương, nàng Trầm Tuyết thanh danh cũng sẽ bị hao tổn, càng sẽ hại đến Thẩm gia thanh danh.

Thẩm gia đặc biệt coi trọng vinh dự và thanh danh, cho nên bọn họ chỉ có thể đè việc này xuống.

Yên tâm, Tuyết Nhi, ta làm việc, ngươi yên tâm.

Nam Cung Du cười nhạo một tiếng, hắn muốn diệt trừ Trầm Yên nguyên nhân không chỉ là vì Tuyết Nhi, còn là vì chính mình, hắn cũng không muốn cưới một cái phế vật.

Chỉ có Tuyết Nhi mới xứng đáng với hắn.

Nếu không có năm đó Thẩm Thiên Hạo cứu phụ vương hắn một mạng, phụ vương cũng sẽ không để cho hắn cùng còn trong tã lót Thẩm Yên định ra hôn ước, ai biết nàng vừa si ngốc lại phế vật, không hề ưu điểm!

Hiện tại phụ vương hắn cũng nhìn Thẩm Yên chỗ nào cũng không vừa mắt, cũng hối hận sớm như vậy định ra hôn ước.

Hai người liếc nhau, Nam Cung Du ôn nhu đưa tay nắm lấy tay nàng, lúc ngươi nông ta nông, bỗng nhiên lúc này - -

Có một nha hoàn vội vàng chạy tới, sắc mặt lo lắng bất an.

"Đại tiểu thư, thế tử điện hạ, thiếu chủ hiện tại mang theo đại đao khí thế hung hăng chạy tới! nói muốn đem thế tử điện hạ cho chém!"

Nghe nói như thế, thần sắc Nam Cung Du thoáng chốc thay đổi.

Sắc mặt Thẩm Tuyết cũng thay đổi, nàng vội vàng nói với Nam Cung Du: "Du ca ca, chạy mau.

Thẩm Thiên Hạo một khi mất khống chế, sẽ giống như người điên, trừ phi có người dùng vũ lực khống chế được hắn, bằng không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Mà Thẩm Thiên Hạo Địa Phẩm Cảnh tam trọng thực lực, ở Nam Tiêu quốc khó có địch thủ, mà Nam Cung Du bây giờ bất quá Hoàng Phẩm Cảnh lục trọng thực lực, chênh lệch cách xa.

Nam Cung Du tự nhiên cũng hiểu được, hắn sợ tới mức sắc mặt có chút trắng bệch, hắn vội vàng vàng cùng Trầm Tuyết nói một câu cáo từ sau, liền mang theo hắn người hầu theo cửa hông chạy trốn.

Bóng lưng có vẻ chật vật.