Chương 37: tiệm vũ khí

Sáng sớm hôm sau.

Thẩm Yên dùng xong bữa sáng về sau, liền khởi hành ra Thẩm gia, ngồi lên Trầm Thiên Hạo sớm vì nàng chuẩn bị tốt xe ngựa, Hồng Nhật cùng Ngân Nguyệt cùng với năm sáu thị vệ đi theo.

Bên trong xe ngựa rất lớn, cho nên Trầm Yên đem Hồng Nhật cùng Ngân Nguyệt gọi lên xe ngựa, hành động này để cho hai nha hoàn cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

Trầm Yên ngược lại không thèm để ý.

Có một thị vệ chậm rãi đến gần, cách màn xe, hỏi: "Nhị tiểu thư, cô muốn đi đâu?"

Đi dạo khắp nơi trước đã. "Thẩm Yên đáp một tiếng.

Kỳ thật, nàng đi ra ngoài là muốn đi Linh Diễm Sâm Lâm bên ngoài xem xét tình huống một chút, nhìn xem có hay không cơ hội có thể lặng lẽ tiến vào Linh Diễm Sâm Lâm.

Nhưng nếu ngay từ đầu đã nói muốn đi tới Linh Diễm Sâm Lâm, nhất định sẽ kinh động Thẩm Thiên Hạo, đến lúc đó sẽ phiền toái hơn nhiều. Cho nên, một lát sau, khi xe ngựa không dừng lại gần Thẩm gia, nàng lại bảo xa phu khởi hành đi Linh Diễm Sâm Lâm.

Nam Tiêu quốc hoàng thành thập phần náo nhiệt, trên đường phố lui tới người rất nhiều.

Thẩm Yên giơ tay nhấc rèm cửa sổ bên cạnh lên, nhìn về phía cảnh tượng bên ngoài, trong số những người qua đường lui tới, có rất nhiều người tu luyện khí tức nội liễm, còn có một số người nơi khác.

Đây chỉ sợ là vì Khâu Thiên Tông muốn cử hành trận đấu mà đến.

Hồng Nhật len lén nhìn về phía khuôn mặt tuyệt mỹ to bằng bàn tay của Thẩm Yên, nhìn nhìn, thiếu chút nữa thất thần, nàng cảm thấy sau khi nhị tiểu thư bây giờ không si ngốc, phần khí chất trong trẻo nhưng lạnh nhạt kia cùng dung nhan của nàng tương xứng, quả thực đẹp đến kinh tâm động phách.

Hình như càng ngày càng giống Thẩm Hoài thiếu gia.

Sau khi Hồng Nhật hoàn hồn, thăm dò hỏi: "Tiểu thư, cô muốn đi xuống một chút không?

Thẩm Yên vốn muốn lắc đầu cự tuyệt, nhưng đúng lúc này nàng tinh mắt thấy được một cái buôn bán vũ khí cửa hàng, trong lòng khẽ động.

Được.

Hồng Nhật vừa nghe, cái kia xinh đẹp khuôn mặt nhỏ nhắn nổi lên ý cười, nàng nhanh chóng liêu lái xe màn, sau đó đối với phu xe nói: "Dừng xe, tiểu thư muốn xuống dưới đi một chút!"

Xa phu lập tức dừng xe ngựa lại.

Hồng Nhật cùng Ngân Nguyệt đi xuống trước, sau đó lấy ghế kê chân đặt ở bên cạnh xe ngựa, tri kỷ vì Thẩm Yên vén màn lái xe.

Mà một màn này, cũng khiến cho không ít người chú ý.

Sau khi người qua đường xung quanh nhìn thấy dấu hiệu của Thẩm gia trên xe ngựa, trước tiên tưởng rằng Thẩm Tuyết đã đến, khi bên trong xe ngựa nhảy ra làn váy màu tím nhạt, không ít người nhìn chằm chằm.

Thiếu nữ hơi khom lưng đi ra, chợt vững vàng đứng thẳng người, thân hình nàng mảnh mai, một bộ quần áo màu tím nhạt, mái tóc dài đen nhánh mềm mại rơi xuống bả vai thon gầy của nàng, dung sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngũ quan tinh xảo lộ ra kinh diễm, con ngươi đen nhánh giống như ánh sao trong đêm lạnh, lãnh đạm đến mức làm cho người ta không dám tới gần.

Giống như rơi vào thế gian xuất trần tiên tử.

Mọi người nhất thời không nhận ra mỹ nhân này là ai.

Trầm Yên xuống xe ngựa.

Nàng là......

Thẩm Yên?!

Nghe được cái tên này, mọi người trong khoảng thời gian ngắn có chút không dám tin, có mấy người còn dùng sức dụi dụi mắt, muốn xác nhận thiếu nữ áo tím này đến tột cùng là ai!

Có người khϊếp sợ không thôi, bởi vì hiện tại Trầm Yên rõ ràng đã không giống si ngốc bộ dáng, "Chẳng lẽ nàng khôi phục thần trí?"

Thật sự là tên phế vật Thẩm Yên kia! Thì ra nàng đẹp như vậy!