Chương 18: Trúng độc

Dù sao anh họ cũng là một người tâm cao khí ngạo.

Chỉ là làm cho Tô Hàm bất ngờ là Tô Học Long lập tức mở miệng đồng ý: “Cái này được.”

“Được.”

Chu Hàn gật đầu một cái, mang Tô Hàm nghênh ngang mà đi.

Sau khi đợi bóng lưng của hai người biến mất hoàn toàn trong phòng bao, lúc này Tô Học Long mới tê liệt ngồi xuống ghế.

Vào giờ phút này gã mới phát hiện cả người đã tràn đầy mồ hôi lạnh.

Tám giờ tối, cả nhà Tô Hàm đang ngồi xem ti vi cùng nhau, đột nhiên ngoài cửa truyền đến một chuỗi tiếng gõ cửa.

Tiếng gõ cửa kia rất chậm chạp, hình như người gõ cửa rất dè dặt.

Tô Hàm vội vàng nhảy ra khỏi lòng Chu Hàn, đứng dậy đi ra mở cửa.

“Chu thiếu, em họ, bác trai bác gái, con tới ạ.”

Cửa mở ra, Tô Học Long cười tươi đi vào, trên tay xách theo túi lớn túi nhỏ, bộ dạng nghiêm túc đến xin lỗi.

“Tiểu Long tới hả, nhanh ngồi đi.”

Trên mặt Hách Lôi lộ ra bộ dạng như được ưu ái mà kinh sợ, vội vàng mời Tô Học Long đi vào trong.

Chẳng qua trong lòng lại nghi ngờ, nghĩ không ra gã đến đây làm gì.

Tô Khánh Đông lại im hơi lặng tiếng tránh về phòng, hình như không muốn thấy mặt Tô Học Long.

“Không cần ngồi đâu ạ, trước kia là con không hiểu chuyện, xin bác gái đại nhân đại lượng tha thứ nhiều hơn.”

Nói xong Tô Học Long để mấy túi quà xuống ghế sa lon.

Sau đó vội vàng dùng con mắt ti hí kia nhìn Chu Hàn và Tô Hàm, bộ dạng sợ sệt kia giống như một tù nhân vậy.

Chu Hàn không để ý đến, nhưng Tô Hàm lại rất lúng túng.

Thật ra lúc ở khách sạn cô cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, mục đích chính là tha cho Tô Học Long, để cho gã mau rời đi.

Lại không nghĩ rằng người anh họ ngu ngốc này lại tưởng thật.

Nếu chuyện đã đi đến bước này, tất nhiên Tô Hàm cũng không có gì để nói.

“Không sao đâu anh họ, thời gian không còn sớm nữa, anh mau về nghỉ ngơi đi.”

Tô Hàm tiễn Tô Học Long ra cửa, sau khi đóng cửa lại, lúc này mới vào nhà.

Trên mặt Hách Lôi tràn đầy vẻ nghi ngờ nhìn về phía Chu Hàn và Tôn Hàm, tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Tô Hàm chỉ vào cái đầu nhỏ của mình, nói với mẹ: “Có thể chỗ này của anh họ bị kí©h thí©ɧ gì đó.”

Nói xong còn nhún vai một cái, giống như cô hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả.

Hách Lôi a một tiếng, cũng không hỏi nhiều nữa, hai mắt phát sáng nhìn mấy túi quà kia.

Ánh mắt của bà rơi vào hộp đựng trà tinh xảo, không kịp chờ đợi mở ra ngửi một cái.

Trong miệng thì thở dài: “Thật thơm, ngày mai sẽ dùng cái này pha trà sớm.”

Ở trong suy nghĩ của Hách Lôi, có lẽ bây giờ chức vị của Tô Học Long thấp hơn con gái của bà, cho nên hôm nay mới làm ra hành động lấy lòng như vậy.

Một đêm yên tĩnh, sáng sớm hôm sau.

Chu Hàn ôm Tô Hàm ngủ say, đột nhiên trong phòng khách truyền đến một trận ồn ào.

Tính cảnh giác của Chu Hàn rất mạnh, là người đầu tiên tỉnh lại, anh động một cái cũng đánh thức của Tô Hàm.

“Đáng nghét, anh đè tóc của em rồi.”

Tô Hàm nũng nịu nói, đồng thời mở mắt, trong đôi mắt vẫn còn chưa tỉnh ngủ nhìn thẳng vào Chu Hàn.

“Xảy ra chuyện rồi.”

Chu Hàn trực tiếp rời giường, mở cửa phòng đi tới phòng khách.

Kết quả nhìn thấy Hách Lôi không ngừng co giật trên đất, Tô Khánh Đông thì gấp đến độ vò đầu bứt tai ở một bên.

Cơ bản không cần hỏi, Chu Hàn đã nhìn ra Hách Lôi trúng độc.

“Bạch Hổ, nhanh chóng đưa bà ấy đến bệnh viện.”

Chu Hàn ra lệnh với không khí một tiếng, ngay sau đó Bạch Hổ liền xuất hiện.

Gã vác Hách Lôi lên vai, tông cửa đi ra ngoài.

Lúc này Tô Hàm đã đi ra khỏi phòng, đúng lúc thấy Bạch Hổ vác mẹ cô ra cửa.

“Xảy ra chuyện gì?”

Tô Hàm hoảng sợ hỏi, ánh mắt của cô nhìn qua hai người Chu Hàn và Tô Khánh Đông.

“Có thể mẹ của em bị trúng độc rồi.”

Vừa nói chuyện Chu Hàn tìm được lá trà mà hôm qua Tô Học Long đưa tới, định tìm người kiểm tra một chút bên trong lá trà có chứa độc không.

“A?”

Tô Hàm khó khăn kêu lên một tiếng, nhưng sự thật đã đặt ở trước mặt, cô chỉ có thể tiếp nhận.

Cúi đầu nhìn quần áo ngủ trên người mình, Tô Hàm vội vàng trở về phòng thay quần áo.

Còn chưa kịp rửa mặt, vội vàng kéo Chu Hàn đến bệnh viện.

“Không cần phải gấp gáp như vậy, Bạch Hổ đã mang bà ấy đến bệnh viện rồi, để cho anh thay quần áo trước đã.”

Giờ phút này Chu Hàn cũng mặc đồ ngủ, sau khi cười an ủi Tô Hàm cũng đi vào phòng thay quần áo.

Mà giờ phút này Tô Khánh Đông lại tê liệt ngồi dưới đất, hoàn toàn biểu hiện ra bộ dạng vô năng.

Từ đầu đến cuối ông không nói câu nào cả.

“Cha, cha có khỏe không?”

Tô Hàm vội vàng đỡ Tô Khánh Đông dậy, lo lắng hỏi.

Tô Khánh Đông lắc đầu một cái, hai mắt thất thần, chậm rãi vươn tay mở bàn tay ra.

Mắt Tô Hàm nhìn vào lòng bàn tay của ông, con ngươi chợt co rúc lại.

“Mẹ con hộc máu.”

Tô Khánh Đông buồn bã nói, trên gương mặt tang thương rất là sa sút tinh thần.

Lập tức Tô Hàm cũng không để ý nhiều như vậy nữa, vội vàng ra cửa.

Sau khi Chu Hàn thay quần áo xong, lại không thấy Tô Hàm đâu cả.

Hỏi Tô Khánh Đông mới biết Tô Hàm đã vội vàng chạy ra ngoài rồi.

Mà sở dĩ Tô Khánh Đông vẫn luôn không quan tâm kia, cũng không phải là ông không lo lắng cho Hách Lôi.

Mà ông muốn báo thù cho Hách Lôi, gϊếŧ chết Tô Học Long.

Sau khi Chu Hàn đuổi theo Tô Hàm, Tô Khánh Đông đứng dậy trở về phòng, cầm một thanh kiếm đã phủ đầy bụi.

“Vốn tôi muốn đóng kiếm không dính máu nữa, ông trời, đều là ông ép tôi.”

Lúc này Tô Khánh Đông không còn là bộ dạng phế vật như lúc trước nữa, giây lát đứng thẳng người, cả người tỏa ra một luồng sát khí ngút trời.

Nửa giờ sau, Hách Lôi được đẩy ra từ phòng cấp cứu.

“Tình huống của bệnh nhân đã ổn định lại, cũng không kiểm tra thấy có độc tố trong cơ thể.”

Một bác sĩ mặc áo blu trắng tháo khẩu trang xuống, ánh mắt nhìn Chu Hàn và Tô Hàm.

Tiếp đó hỏi: “Trong hai người ai là người nhà của bệnh nhân?”

“Là tôi.” Tô Hàm vội vàng tiến lên, sau khi hỏi thăm một ít chuyện, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Chu Hàn hơi rơi vào trầm tư, không kiểm tra ra độc tố, vậy đã nói rõ Tô Học Long không có hạ độc?

Ngay lúc Chu Hàn đang nghi ngờ, Bạch Hổ đã cầm lá trà trở về.

Gã nói với Chu Hàn: “Nguyên soái, đã kiểm tra lá trà, không có độc.”

Chu Hàn nghe vậy gật đầu một cái, lập tức hỏi Tô Hàm một ít chuyện liên quan đến bệnh của Hách Lôi.

Cuối cùng, anh cẩn thận nhìn lá trà trong tay, như có điều suy nghĩ gật đầu một cái: “Thì ra là như vậy.”

Ở một bên Tô Hàm giống như rơi vào sương mù vậy, đang muốn mở miệng hỏi rõ ràng.

Chu Hàn nhìn thấu suy nghĩ của cô, không đợi Tô Hàm mở miệng hỏi đã trực tiếp nói ra: “Loại trà này phản ứng với bệnh của mẹ em, uống vào hộc máu cũng là chuyện bình thường.”

Nghe xong lời giải thích của Chu Hàn, Tô Hàm mới hiểu ra.

Vậy mà cô còn tưởng rằng Tô Học Long là thành ý đến cửa xin lỗi, không nghĩ đến gã lại có lòng dạ ác độc như vậy.

Nhất là nghĩ đến tối hôm qua bộ dạng vội vã đến vội vã đi của Tô Học Long thì ảo não không thôi, tên này là chột dạ mà.

Sớm biết như vậy thì không nên nhận quà của gã.

Chẳng qua chuyện đã đến nước này có hối hận cũng vô ích, cũng may mẹ đã được cứu rồi.

Nghĩ tới đây Tô Hàm thở dài một hơi, theo bản năng tiến lại gần lòng Chu Hàn.

Bên kia, Tô Khánh Đông đang đi khắp nơi tìm Tô Học Long, mà đầu sỏ gây ra chuyện lại bị Hoàng Minh hẹn ra ngoài.

“Hoàng thiếu, không nghĩ đến anh lại thăng quan tiến chức nhanh như vậy.”

“Thái Đại Cường bị bắt, anh độc chiếm chức chủ tịch, là người được lợi nhất, một bước lên mây.”

Tô Học Long mở miệng nịnh nọt, thấy đối phương lại chậm chạp không để ý đến gã.

Lúc này gã mới nói chuyện chính, đi thẳng vào vấn đề: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

Cho đến khi Tô Học Long hỏi câu này, Hoàng Minh mới không nhanh không chập mở miệng nói: “Có phải cậu xảy ra mâu thuẫn với anh Chu Hàn không?”

Tô Học Long nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó cười lạnh: “Hoàng thiếu đây là muốn xen vào việc của người khác?”