Chương 39: Đích thân ra tay

Chu Hàn nháy mắt với Tô Hàm, sau một thời gian cố gắng thuyết phục, Tô Khánh Đông mới nén lo lắng, không ầm ĩ muốn tới bến tàu.

Ở khung cảnh khác, bến tàu Thất Kiều Hòe Châu.

Vài chiếc thuyền đậu lại ven bờ, mười mấy tên côn đồ sát khí đằng đằng đi xuống.

Đám côn đồ này đều là tinh anh nhà họ Hoắc nuôi dưỡng nhiều năm, sau khi xuống thuyền, cả bọn đứng xếp thành một vòng ngay ngắn.

Chỉ chừa một khoảng trống hướng về phía bến tàu, hiển nhiên chờ ai đó đi tới.

Trên một chiếc du thuyền đang lênh đênh trên mặt sông, Tô Hữu Đào vắt chéo hai chân, miệng ngậm xì gà, hai tay cầm chiếc kính viễn vọng.

Không ngừng nhìn quanh phía bến tàu, dường như đang nhìn trò vui.

“Để bọn nó mang Hách Lôi ra, treo lên cột buồm rồi cập bến đi.”

Tô Hữu Đào ra lệnh cho người đàn ông mặc áo đen sau lưng mình.

Người này dù mặc áo khoác, nhưng không thể che dấu được phần cơ bắp cuồn cuộn, cả người tràn ngập sức bật.

“Vâng.” Người đàn ông cung kính trả lời, xuống thuyền thực hiện mệnh lệnh.

Chiếc thuyền mà Hách Lôi bị treo lên chuẩn bị cập bến thì có một bóng người xuất hiện tại bến tàu.

Người đó chính là Thanh Long, còn Bạch Hổ đã lẫn vào trong màn đêm, hai người một sáng một tối hỗ trợ lẫn nhau, cũng thuận tiện cho tình huống đột xuất.

“Chậc, có trò hay xem rồi…” Tô Hữu Đào rít một điếu, nhưng lời nói một nửa thì đột ngột im bặt.

Bởi vì gã thấy chỉ có một mình Thanh Long tới, Chu Hàn và Tô Hàm thì không thấy đâu.

“Chết tiệt.” Tô Hữu Đào nổi giận gầm lên, nhổ điếu xì gà trong miệng ra, dẫm trên lên di di rồi thét lên: “Người đâu.”

Lời vừa dứt, lại có một người đàn ông mặc áo đen đi tới, cung kính chào hỏi: “Cậu Tô.”

“Đi dìm Hách Lôi xuống nước rồi kéo lên, quay video lại cho tôi.” Tô Hữu Đào ra lệnh cho người phía sau.

“Vâng.” Người đàn ông áo đen trả lời, lập tức làm theo.

Không tới năm phút, một đoạn video được gửi tới máy của Tô Hữu Đào.

Gã nhìn qua bộ dạng nửa sống nửa chết của Hách Lôi thì nở nụ cười dữ tợn, lẩm bẩm trong miệng: “Các người bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa.”

Nói xong Tô Hữu Đào bấm điện thoại, gửi đoạn video vừa nãy cho Tô Hàm.

Mà Tô Hàm đang trong trạng thái lo lắng cực độ tại biệt thự lúc này đột ngột nhận được video của Tô Hữu Đào, sau khi nhìn qua, mặt mũi cô tái nhợt.

“Chu Hàn, mau dẫn cha con em tới cứu người đi.” Tô Hàm kìm nổi nữa, vội chạy tới trước mặt Chu Hàn, nhét điện thoại vào tay anh.

Chu Hàn cầm điện thoại lên xem, đợi xem hết video thì anh cũng đổi sắc mặt.

Đôi môi mỏng của anh khẽ mở, hai chữ phát ra: “Muốn chết.”

Rồi đứng dậy mang theo hai cha con Tô Khánh Đông rời biệt thự, đi thẳng tới bến tàu.

Trên đường tới bến tàu, Tô Khánh Đông không ngừng hỏi Tô Hàm có chuyện gì xảy ra.

Lúc đầu Tô Hàm không muốn nói, nhưng Tô Khánh Đông cứ hỏi dồn dập như thế nên đành nói chuyện Hách Lôi bị Tô Hữu Đào tra tấn cho ông nghe, dù cô biểu đạt rất uyển chuyển nhưng vẫn khiến Tô Khánh Đông nổi trận lôi đình.

“Thằng chó chết kia không rõ máu mủ ruột già là cái gì, chưa tính tới chuyện nó làm lão gia tức chết, giờ còn muốn hại chết vợ ông, ông đây thề phải chém nó thành mười tám khúc.” Tô Khánh Đông thề son sắt, gân xanh trên trán nổi lên.

Chu Hàn muốn Tô Khánh Đông ổn định cảm xúc, mới nhắc nhở một câu: “Ba, Ẩn Kiếm của ba mất rồi, ba lấy cái gì mà chém người.”

Mặc dù Chu Hàn nửa đùa nửa thật, nhưng đó cũng là sự thật.

Tô Khánh Đông không cam lòng, nhưng cũng phải chấp nhận sự thật đó.

“Con rể, con nhất định phải báo thù cho mẹ vợ của con, đừng có bỏ qua cho thằng Tô Hữu Đào chó chết kia.” Tô Khánh Đông nghiến răng nghiến lợi nói, trong giọng nói mang theo khẩn cầu.

Chu Hàn đương nhiên sẽ lấy lại công bằng cho Hách lôi, đây là chuyện dễ hiểu. Từ khi bắt đầu lái xe tới giờ, anh chưa buông chân ga ra một giây phút nào, vượt qua hai cái đèn đỏ liên tiếp.

Thấy Tô Khánh Đông nóng lòng muốn trả thù, anh đành trấn an một câu: “Chúng ta tới bến tàu Thất Kiều ngay giờ đây, ba cứ yên tâm, con biết nên làm như thế nào mà.”

Tô Khánh Đông nghe thế mới bớt giận, trầm ngâm gật nhẹ đầu.

Ở bến tàu Thất Kiều, Thanh Long đơn phương độc mã quần ẩu với một nhóm, còn Bạch Hổ từ chỗ tối đi ra cứu Hách Lôi.

Nhưng Tô Hữu Đào tinh mắt tới kì lạ, hai trong mắt ống nhòm không ngừng nhấp nháy, gã liếc mắt đột nhiên phát hiện trên bờ lại xuất hiện một bóng người.

Gã vội vàng di chuyển ống nhòm, thấy Hách Lôi đã được cứu xuống dưới, mà trên đất là nhóm người được gã phái đi canh gác đang nằm la liệt.

“Thằng cha kia từ đâu nhô ra thế?” Tô Hữu Đào giận nổ phổi, Hách Lôi là quân át chủ bài của gã, nếu ngay cả quân cờ này gã cũng không có, vậy việc khiêu chiến với Chu Hàn sẽ mất khá nhiều sức.

“Tranh thủ thời gian cướp Hách Lôi lại cho tôi, không thể để bà ta rời bến.” Tô Hữu Đào quyết định thật nhanh, rống giận với đám tay chân sau lưng.

Tên tay chân lập tức gọi bộ đàm thông báo, người trên bến tàu vội vàng làm theo, dồn dập quay đầu đối phó với Bạch Hổ.

Mà Thanh Long vốn hơi mất sức, mặc dù anh rất mạnh nhưng đối thủ của anh lại là mười người cũng thuộc hàng cao thủ nhất đẳng.

Hiện giờ Bạch Hổ lôi kéo hơn phân nửa, Thanh Long nhàn nhã hơn, ra tay càng ngày càng hung mãnh.

Tô Hữu Đào trên du thuyền nhìn thấy cảnh này thì chửi ầm lên: “Ăn hại. Một đám ăn hại. Cút xuống hỗ trợ cho tôi.”

Gã tức giận tới mức ném chiếc ống nhòm lên đầu một gã thủ hạ, miệng thét chói tai.

Tên thủ hạ kia không dám lơ lờ, lập tức triệu tập tất cả nhân lực, dùng tốc độ nhanh nhất xuống du thuyền, dùng cano cập bờ.

Bạch Hổ dù một bên phải khiêng Hách Lôi nhưng lực chiến đấu của anh cũng không hề ảnh hưởng.

Chẳng qua đối phương thực sự khá mạnh, lại thêm việc bị nhân số áp chế, Bạch Hổ bó buộc, tay trái bị đối phương đạp gãy.

Nhưng anh vẫn ổn, vẫn chiến đấu hăng hái như cũ.

Lúc này Thanh Long chạy tới, thấy cánh tay gãy của Bạch Hổ thì sôi máu, dường như mọi tế bào đang gào thét.

“Gϊếŧ.” Thanh Long điên cuồng rống lên, xông tới một cước đá văng hai người, tiếp theo là nắm đấm nhanh như xé gió vù vù xuất ra.

Toàn bộ khung cảnh trở nên hỗn loạn.

Tô Hữu Đào trên du thuyền nhặt ống nhòm lên, nhưng khi gã vừa mới đeo chiếc kính lên nhìn về hướng bến tàu thì thân thể lại rùng mình một cái.

Gã thấy một chiếc xe như con trâu điên xông tới, đυ.ng bay một phần nhỏ nhóm người của gã, may mắn đa số đều né được.

Có ba người bước xuống xe, chính là Chu Hàn cùng cha con Tô Khánh Đông, chuyện này khiến Tô Hữu Đào càng phẫn nộ hơn.

Gã cầm bộ đàm, nói với đám người trên bến tàu: “Gϊếŧ. Gϊếŧ sạch bọn chúng cho tôi.”

Nói xong Tô Hữu Đào vứt bộ đàm trên mặt bàn, lấy điện thoại ra gọi một cú.

Rất nhanh có người bắt máy, một giọng nói trong trẻo của người phụ nữ phát ra: “Anh, mọi chuyện giải quyết xong chưa?”

Tô Hữu Đào cười gượng, do dự một chút rồi mở miệng nói: “Có khả năng hơi khó giải quyết, có thêm người tới.”

“Tới bao nhiêu?” Người phụ nữ bên kia trầm giọng hỏi.

“Không nhiều… chỉ có ba người.” Tô Hữu Đào dường như cảm thấy xấu hổ, lí nhí nói.