Chương 41: Chỗ nên tha thứ vẫn nên tha

Một nơi khác, Hoắc gia Cảng Thành.

Một cô gái yêu kiều đi về phía một người đàn ông trung niên khẩn cầu: “Cha, cha cứ cứu anh nuôi một lần đi mà. Một lần cuối cùng thôi.”

Người đàn ông trung niên lạnh lùng hừ một tiếng: “Cái loại không nên thân Tô Hữu Đào đó, trước đây ta hận nó không biết tranh giành, nhưng giờ thì lại thấy tội cho sự bất hạnh của nó.”

Ở trong mắt của người đàn ông trung niên, Tô Hữu Đào không biết đấu tranh gì thì thôi đi, đến giờ lại còn rơi vào trong tay của Nguyên soái.

Trước đó không lâu, lúc mà Tô Hữu Đào gọi điện nhờ người cô gái yêu diễm này giúp đỡ, người đẹp đã cố ý điều tra tình hình ở bến tàu Thất Kiều.

Vừa hay lúc đó Chu Hàn cũng đến, kết quả lại điều tra ra thân phận Nguyên soái của Chu Hàn. Vốn dĩ muốn phái người đi qua đó giúp đỡ, bèn vội vội vàng vàng ra lệnh rút hết người về, nhanh chóng tìm đến trưởng tử của Hoắc gia, cũng chính là cha của cô, Hoắc Như Cương.

“Cha, anh nuôi không thể chết được, lần trước ở quán bar nếu như không có anh ấy…” Cô gái yêu diễm đó còn muốn nói điều gì nữa, nhưng mà một ánh mắt của Hoắc Như Cương liền dọa cô nhanh chóng ngậm miệng lại.

“Con còn dám nhắc đến chuyện ở quán bar lần trước à, đã bảo con không được đi đến những nơi như thế, con cứ đi cho bằng được.” Hoắc Như Cương đầy tức giận, hận không thể rèn sắt thành thép mà mắng con gái, trong lòng lại càng thêm thất vọng về Tô Hữu Đào.

Lần trước chính là Tô Hữu Đào đem con gái ông đến quán bar, kết quả suýt chút nữa bị người ta đem đi bán luôn. Có điều Tô Hữu Đào cũng xem là còn có chút tình nghĩa, thế chấp cho người ta một cánh tay mới có thể cứu được con gái mình an toàn đi ra.

Sau đó Hoắc Như Cương ra mặt mới có thể giải quyết được việc này, đồng thời cũng giữ lại được một cánh tay cho Tô Hữu Đào.

Nghĩ đến việc con gái mình còn nợ người ta một mạng, Hoắc Như Cuống cuối cùng mới thở dài một hơi nói: “Không phải cha cứng rắn, chỉ có điều lần này không có ai cứu được nó đâu.”

Không đợi Hoắc Như Cương nói hết lời, người con gái yêu diễm trực tiếp đạp cửa đi ra ngoài, trước lúc rời đi còn quẳng lại một câu: “Cha không cứu, con đi cứu.”

Cô trực tiếp điều động máy bay tư nhân của Hoắc gia bay thẳng đến bến tàu Thất Kiều Hòe Châu.

Lúc này bến tàu Thất Kiều đã hoàn toàn yên tĩnh, hiện trường đã hoàn toàn được dẹp yên hết rồi.

Trên mặt đất có một đám tay chân của Hoắc gia nằm ngổn ngang ở đó, Thanh Long, Bạch Hổ cùng với Huyền Vũ đứng ở ba nơi bảo vệ an toàn cho đám người Chu Hàn.

Hách Lôi và Tô Hữu Đào đã được cứu cho tỉnh lại, hai người đều là vì sặc nước quá lâu dẫn đến ngạt thở.

Có điều kỹ thuật cấp cứu của Thanh Long vô cùng chuyên nghiệp, ngay lập tức có thể cứu sống được hai người họ.

Cứu Hách Lôi là chuyện đương nhiên, nhưng cứu Tô Hữu Đào sống lại là ý của Tô Hàm.

Không nể mặt sư thì cũng phải nể mặt phật, cô và Tô Hữu Đào dù sao cũng là quan hệ họ hàng, không đành lòng nhìn thấy đối phương cứ thế này mà chết.

“Tôi vậy mà còn chưa chết…” Tô Hữu Đào sau khi tỉnh lại, tưởng rằng em gái nuôi đem người đến cứu mình rồi, còn chưa kịp nhìn rõ ràng tình hình ở xung quanh đã trở mình bò dậy từ mặt đất.

Trong miệng lại còn hô lớn: “Em gái, chơi chết cái tên Chu Hàn chưa?” Gã cho rằng bản thân được Hoắc gia cứu sống, Chu Hàn khẳng định là bị đánh bại rồi.

Nhưng mà vừa mới nói hết câu, lại nhìn thấy xung quanh toàn là những khuôn mặt xa la, không hề có bóng dáng của em gái Hoắc Tử Kim đâu cả.

Điều này làm cho Tô Hữu Đào vô cùng thảng thốt, trái tim cũng chìm đến đáy vực thẳm.

Gã không thể nào nghĩ được rằng, vậy mà bản thân vẫn còn bị người ta nắm trong lòng bàn tay như thế, dường như không có cách nào thoát ra khỏi bàn tay của Chu Hàn.

Mà những lời ban nãy lại đắc tội Chu Hàn thêm một lần nữa, điều này làm gã cảm thấy vô cùng sợ hãi.

“Chu đại ca, tôi sai rồi, ban nãy nói toàn điều hoang đường, cái miệng này không hề nghe lời gì cả.” Tô Hữu Đào vội vàng tìm cho mình một cái bậc thang để leo xuống, dứt lời lại còn to mồm đánh lên mặt mình mấy cái.

Theo từng tiếng “bốp bốp” giòn tan đó, cái miệng của Tô Hữu Đào cũng bị đánh muốn nát luôn, gã ta lần này là thật sự ra tay đó.

Sở dĩ cũng không dám diễn kịch là bởi vì Tô Hữu Đào hận cái mỏ này của mình muốn chết, không hề biết che cái miệng lại gì cả.

“Anh nhỏ, anh không cần phải như thế này đâu, Chu Hàn anh ấy không hề có ý muốn anh chết đâu.” Tô Hàm vội vàng đứng ra hòa giải.

Trước đó Tô Học Long cũng suýt chút nữa hại chết Hách Lôi, có điều Tô Hưu Đào chỉ là hù dọa cô, không hề có ý thật sự đẩy Hách Lôi vào chỗ chết.

Nếu như Tô Hữu Đào thật sự muốn cho Hách Lôi chết, e rằng lúc này chỉ cònmột cái xác chết mà thôi.

Vì vậy, đối với hành vi tàn ác của Tô Học Long, Tô Hàm còn có thể tha thứ, nói gì đến Tô Hữu Đào?

Tô Hữu Đào vừa nghe được Tô Hàm nói mình không phải chết, lập tức kích động không chịu được.

Gã ta trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tô Hàm bịch một cái, trong miệng còn không ngừng xu nịnh nói: “Bà cô của tôi. Cảm tạ ân không giết.”

Vừa nói gã lại xê dịch cái mông một chút, lại hướng về phía Chu Hàn nói: “Ông nội Chu, tôi cảm ơn ngài.”

Nói hết câu này Tô Hữu Đào vô cùng khoa trương mà dập đầu mười mấy cái liên tiếp.

Chỉ có điều, dưới nền chỗ này toàn là cát đất, cho dù gã ta liều mạng đập đầu cũng không thể dập đầu hỏng được.

Diễn kịch mà có thể diễn đến trình độ này, không đi làm ảnh đế thì cũng đáng tiếc thật.

Ngay lúc mà Chu Hàn đang cảm thán ở trong lòng, Hách Lôi đã hồi thần lại, trong người vô cùng suy yếu cùng mất sức.

Đồng thời, trong đầu cũng đã nhớ lại được cảnh tượng mà Tô Hữu Đào muốn dìm chết mình.

Bà tức giận đến mức đi đến trước mặt Tô Hữu Đào, vừa đến nơi liền đá thẳng một đá vào đầu gã, người cũng bị đá ngã xuống đất, nhưng gã không hề vùng vẫy, chỉ lấy hai tay che lấy đầu, mặc kệ cho Hách Lôi đá mạnh tới cỡ nào.

Nhìn thấy Hách Lôi dũng mãnh hùng hổ như vậy, Chu Hàn cũng xem như hiểu được Tô Khánh Đông thân là Kiếm Thần tại sao lại thành thật đến mức đó khi ở trước mặt Hách Lôi.

Cho đến khi đá Tô Hữu Đào đến mức không còn kêu được một tiếng thảm thiết nào nữa, Hách Lôi lúc này mới xem như xả được cơn tức.

Có điều, bà xém chút nữa chết ở trong tay Tô Hữu Đào, đương nhiên sẽ không tha cho đối phương dễ dàng như thế này.

Hách Lôi lấy đạo lý của người thì trả người, xông đến trước mặt Chu Hàn nói: “Con rể ngoan, đập chết cái loại chó má này cho ta.”

Bà cũng muốn hù Tô Hữu Đào một chút, tốt nhất là hù cho gã sợ đến phát điên phát ngốc ra.

Quả nhiên, lời nói của Hách lôi vừa mới dứt, Tô Hữu Đào liền ngóc đầu dậy, xông thẳng đến trước mặt bà không ngừng cầu xin tha thứ.

Từ bà cô cho đến bà cố nôi, dường như có thể gọi thì đều gọi hết rồi, nhưng Hách Lôi căn bản không thèm để ý đến gã.

“Giết, nhất định phải giết.” Hách Lôi vênh mặt hất cằm hô lên, lúc này trong lòng bà vô cùng đắc ý.

Hách Lôi đến bây giờ vẫn không thể nào quên được mấy câu tài xế lái xe hàng ngày hôm qua chửi mình: “Chuyển con mẹ bà.”

Bản thân mình bỏ tiền ra kêu người đến chuyển nhà, vốn dĩ là một chuyện rất tốt, chỉ là để cho người ta giúp mình khuân ít đồ chuyển nhà mà thôi, lại còn tính cho thêm ít tiền thưởng.

Nhưng lại không nghĩ tên tài xế lái xe hàng đó vậy mà lại bị Tô Hữu Đào mua chuộc, đánh mình bất tỉnh rồi đem đi.

Điều này làm cho trong lòng Hách Lôi vô cùng tức giận, bà chính là muốn vui vẻ chuyển nhà, qua được những ngày tốt đẹp.

Kết quả là cái điềm báo tốt như thế lại bị Tô Hưu Đào phá hoại thành từng mảnh, bản thân lại còn suýt chút nữa thì mất mạng. Cái này làm cho Hách Lôi hận Tô Hữu Đào đến thấu xương, hận không thể rút gân lột da đối phương, trong khi gã còn sống sờ sờ kìi.

“Mẹ, chỗ nên tha thì vẫn cứ nên tha cho người ta đi, anh nhỏ cũng đã rất thảm rồi.” Tô Hàm thấy dáng vẻ tâm ý đã quyết của mẹ thì lập tức đứng ra hòa giải.

Cách sống của Tô Hàm chính là như thế, chỗ nên tha thì vẫn nên tha, mọi việc đều nên giữ lại một chỗ lui.

Nhưng Hách Lôi dường như căn bản không thèm nghe lời khuyên của Tô Hàm, nói cái gì cũng phải gϊếŧ chết Tô Hữu Đào.

“Mẹ, không nhìn thấy sư thì cũng cũng phải nể mặt phật, mẹ xem như nhìn vào mặt mũi của bác hai mà tha cho anh nhỏ đi.” Tô Hàm thấy Hách Lôi không chịu bỏ qua, lại đổi lại lời nói: “Nếu như anh nhỏ đổi lại thành con, mẹ có thể chịu được nỗi đau khi đến tuổi trung niên mất con không?”

Vỗn dĩ Tô Hàm vừa nhắc đến vợ chồng Tô Cường thì làm cho Hách Lôi nổi trận lôi đình, nhưng câu nói ở phía sau lại làm trong lòng Hách Lôi mềm nhũn.

Đúng vậy đó, mỗi đứa con đều là cục thịt trong tim của cha mẹ, không thể nói giết là giết được. Nếu như con gái của mình thật sự gặp phải bất trắc, e rằng bà cũng chỉ có thể đi theo thôi.

Mặc dù Hách Lôi cùng với nhà ông hai không có hợp nhau, nhưng mà cũng không muốn liên lụy đến người vô tội, nhỡ may vì giết Tô Hữu Đào, vợ chồng Tô Cường không nghĩ thông liền tự sát thì phải làm sao bây giờ?

Nếu như quả thật xảy ra cái loại việc này, chỉ e rằng trong lòng Hách Lôi cả đời này cũng không buông bỏ được.

Ngay lúc Hách Lôi dự định tha cho Tô Hữu Đào đi, đỉnh đầu đột nhiên lại truyền đến tiếng oanh oanh ùng ùng.