Chương 47: Thái Đại Cường xuất hiện

TôTam Cô trào phúng một câu, tuy rằng trên mặt ra vẻ khinh thường.

Nhưng không che dấu được vẻ hâm mộ và tham lam sâu trong đáy mắt bà ta.

Chu Hàn liếc mắt một cái đã nhìn ra Tô Tam Cô này không thích hợp, nhưng Hách Lôi không nhận ra được có gì khác thường.

Bà tung ta tung tăng chạy qua, đi về đám quý phụ nhân mở miệng giới thiệu: “Nhà được thiết kế theo phong cách Âu, cửa sổ pha lê được nhập khẩu đó. Còn có sàn nhà này, mọi người nhìn sàn nhà đỏ và trắng này xem…”

Kỳ thật Hách Lôi không hiểu cái gì cả, hoàn toàn là nói nhảm.

Hiển nhiên mấy người Tô Tam Cô cũng nhìn ra Hách Lôi không hiểu biết. Tuy rằng ngoài miệng không nói gì thêm nhưng biểu cảm trên gương mặt đã chứng tỏ hết tất cả.

Hách Lôi căn bản không biết mọi người nghĩ bà ra sao, vẫn lải nhải mà nói không nghỉ.

Mà mọi người Tô Tam Cô nhẫn nại tính tình nghe bà bịa chuyện. Sau khi Hách Lôi giới thiệu biệt thự xong, một vị phu nhân ở phía sau Tô Tam Cô thình lình chễ giễu.

“Hách Lôi, lời bà nói và trên thực tế hoàn toàn không giống nhau.” Trên mặt bà ta treo một nụ cười nhạt, hiển nhiên là người gặp qua việc lớn.

Hách Lôi nghe vậy mặt già lập tức đỏ lên, hiển nhiên bà không nhịn được hiện lên trên mặt.

Nhưng một câu tiếp theo của đối phương lại khiến Hách Lôi vô cùng vui vẻ.

“Theo lời nói của bà, tuy rằng không thực tế nhưng thực tế những linh kiện này, bảy tám phần gì đó còn đáng giá hơn một trăm lần so với lời bà nói.”

Người phụ nữ kia vừa dứt lời, bao gồm cả Tô Tam Cô, tất cả đều có dáng vẻ kinh ngạc.

Tại sao các bà không nghĩ đến, Hách Lôi được sống ở nơi tốt đến như vậy.

Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Tô Khánh Đông, thật giống như tra khảo, thẩm vấn.

Tô Khánh Đông làm sao có nhiều tiền như vậy, có thể mua được biệt thự cao cấp như thế.

Phải biết rằng, ở toàn bộ Tô Thị thì Tô Tam Cô giàu có nhất. Vậy mà gia đình Tô Khánh Đông mua được căn biệt thự cao cấp như thế nhưng bà ta mua không nổi.

Vô hình trung, chính là đang vả mặt Tô Tam Cô.

Tuy rằng trong lòng Tô Tam Cô tức giận nhưng ngoài mặt bà ta vẫn giả vờ bình tĩnh.

Bà ta nhìn về phía Hách Lôi hơi mỉm cười, mở miệng nói: “Biết em sống tốt như thế, chúng tôi an tâm rồi.”

Dứt lời Tô Tam Cô chuyển sang chuyện khác: “Đi thôi, chị em mình đánh mạt chược đi.”

Vừa dứt lời, đám phu nhân do Tô Tam Cô dẫn đầu, sôi nổi đi ra ngoài biệt thự.

Mà Hách Lôi bất thình lình được tham gia vào trong đó, bà rất hưởng thụ cảm giác làm người có tiền.

Sau khi mấy người đó rời khỏi, Tô Khánh Đông yên lặng cúi đầu, sắc mặt không đổi mà than nhẹ một tiếng.

Có việc là ông cẩn thận che giấu nhưng vẫn bị Tô Hàm bắt gặp.

“Ba, ba làm sao thế?” Tô Hàm vô cùng tri kỷ hỏi, đúng với châm ngôn kia: “Con gái là áo bông nhỏ của ba.”

Trong lòng Tô Khánh Đông không khỏi ấm áp, nhưng lời nói vừa đến miệng cuối cùng lắc đầu. Ông xoay người tiến vào phòng ngủ của mình.

Chu Hàn dùng một tay ôm Tô Hàm vào trong lòng, hai mắt híp lại, mở miệng nói: “Tô Tam Cô này, chỉ sợ không đơn giản.”

Nói xong, anh lại kéo tay người phụ nữ này. Sau khi cầm chặt, mở miệng lần thứ hai: “Chạy nhanh nhắn tin gửi cho mẹ em, cẩn thận Tô Tam Cô.”

Tô Hàm nghe xong lời nói của Chu Hàn, ngơ ngẩn cả người.

Nhưng mà rất nhanh cô có phản ứng, cũng không kịp hỏi nhiều, lập tức làm theo lời nói của Chu Hàn.

Sau khi gửi tin nhắn xong, Tô Hàm rúc vào trong l*иg ngực của Chu Hàn.

Có một số thời điểm, căn bản cô không cần phải hỏi cái gì, chỉ cần tin tưởng, vô điều kiện tín nhiệm Chu Hàn. Tin tưởng anh sẽ không hại mình.

Ngay khi hai người ngồi xuống ghế sô pha, đột nhiên di động của Chu Hàn vang lên.

Vừa cầm máy lên, thấy hiện Kỳ Tiếu Thiên gọi.

Đối với Kỳ Tiếu Thiên, Chu Hàn cũng không có ấn tượng gì quá tốt.

Người này trừ bỏ nịnh nọt thì vẫn là một bức tường cỏ.

Chu Hàn nhìn rất rõ, chỉ thông qua tiệc rượu hôm nay của nhà họ Tô, những tay đấm nhà họ Hoắc canh ngoài cửa đó, trong tay cầm lệnh bài có khắc chữ “Kỳ” ở phía trên.

Điều này cũng gián tiếp chứng minh Kỳ Tiếu Thiên đang hợp tác với nhà họ Hoắc.

Tuy rằng ý đồ của nhà họ Hoắc không rõ ràng nhưng tạm thời không biết là địch hay là bạn.

“Nguyên soái Chu, tôi vừa mới nhận được tin tức, Thái Đại Cường đã đi ra ngoài.” Sau khi Chu Hàn ấn nghe điện thoại, bên kia đầu điện thoại lập tức đã truyền đến giọng nói rất cẩn thận của Kỳ Tiếu Thiên.

Tiếng cười sang sảng của gã không còn tồn tại nữa, đây đủ chứng minh lòng dạ xấu xa của Kỳ Tiếu Thiên.

“Không ngại. Tôi không ngại đưa ông ta vào trong đó lần nữa.” Dứt lời, Chu Hàn lập tức cúp điện thoại.

Đồng thời trong lòng hiểu rõ, chỉ sợ Thái Đại Cường được người có dã tâm thả ra, mà người có dã tâm này chỉ sợ cũng là Kỳ Tiếu Thiên.

Nhà họ Hoắc đặt chân đến Hòe Châu, chỉ sợ toàn bộ Hòe Châu phải thay đổi thời tiết rồi.

Đúng lúc Chu Hàn đang trầm tư, Tô Hàm đột nhiên hét lớn một tiếng: “Trời. Mẹ em còn mắng chửi em kìa.”

Chu Hàn nghe vậy thì nhăn mày lại, tiến đến bên cạnh Tô Hàm để xem. Chỉ thấy tin nhắn mà Hách Lôi nhắn lại cho cô, nội dung chỉ có hai chữ: “Cút đi.”

Thấy một màn như vậy, Chu Hàn lập tức dở khóc dở cười.

Tô Hàm càng uất ức đến cực điểm. Cô vô cùng đáng thương mà nhìn về phía Chu Hàn cáo trạng: “Em chính là có lòng tốt nhắc nhở mẹ mà thôi. Không nghĩ lòng tốt bị coi thành lòng lang dạ thú, không cảm ơn thì thôi, còn nói em cút đi.”

Nói hết mọi thứ, Tô Hàm nặng nề “hừ” một tiếng, đương nhiên lộ ra dáng vẻ tức giận.

Cùng lúc đó, bên khách sạn Hoàng Hạc Lâu, bên trong phòng bao xa hoa.

Một người phụ nữ dáng người quyến rũ yểu điệu bưng chén rượu đi đến trước mặt người đàn ông trung niên tai to mặt lớn cười khanh khách nói: “Chúc mừng tổng giám đốc Thái thoát ly biển khổ. Tử Kim mời ngài một ly để đón gió tẩy trần.”

Người phụ nữ này đúng là Hoắc Tử Kim. Mà người tai to mặt lớn kia chính là Thái Đại Cường.

Bên trong phòng xép xa hoa, bàn đầy món ngon rượu ngon nhưng chỉ có hai bọn họ ngồi ở đây.

Thái Đại Cường nói một câu khách sáo: “Nói chi vậy, thiên kim Hoắc không cần khách sáo như thế đâu.”

Thiên kim Hoắc và Hoắc Tử Kim tuy chỉ khác một chữ nhưng ý nghĩa trong đó lại khác một trời một vực.

Cái đầu chính là kính ngữ, cái sau là gọi thẳng tên người ta.

Thấy Thái Đại Cường khách sáo như thế, trong lòng Hoắc Tử Kim cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nghĩ thầm, thằng nhóc đầu heo não heo này hoàn toàn là đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, căn bản không có khó đối phó như cha đã nói.

Sau khi thả lỏng cảnh giác, Hoắc Tử Kim không khỏi uống nhiều hơn hai ly.

Kết quả sau khi cuộc rượu tan đi, Thái Đại Cường xum xoe mang Hoắc Tử Kim đi thuê phòng nghỉ.

Giờ phút này đầu óc Hoắc Tử Kim mơ mơ màng màng, làm sao còn suy xét nhiều như vậy, lập tức đồng ý.

Thái Đại Cường ghi âm lại toàn bộ cuộc trò chuyện giữa hai người để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.

Kết quả sau một giấc ngủ dậy, phát hiện mình đã trở thành người phụ nữ của tên đại thúc dầu mỡ Thái Đại Cường này, cô ta hận không thể đâm đầu chết.

Nhưng ván thuyền đã đóng, đã trở thành sự thật, cô ta chỉ có thể nhịn đau mà chấp nhận.

Sáng sớm hôm sau, Chu Hàn và Tô Hàm cùng nhau tỉnh lại từ trong giấc mơ.

Kết quả sắc mặt Chu Hàn hơi sầm xuống, anh di chuyển ánh mắt nhìn về phía Tô Hàm.

Sau khi phát hiện cô không có bị làm sao cả, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Em gặp ác mộng.” Đột nhiên Tô Hàm nói ra một câu khiến Chu Hàn hơi kinh ngạc.

“Em mơ thấy cái gì?” Chu Hàn ôn nhu hỏi, đồng thời ôm người phụ nữ vào trong lòng.

“Mẹ em đã xảy ra chuyện.” Sau khi Tô Hàm hét lớn một tiếng, vội vàng tông cửa xông ra.

Chu Hàn theo sát sau đó. Hai người tìm phòng ngủ hai vợ chồng Tô Khánh Đông, cùng với cả tòa biệt thự nhưng không có phát hiện bóng dáng của hai người.

“Ba em cũng không thấy.” Tô Hàm thất hồn lạc phách nhìn tòa nhà trên mặt đất. Sáng sớm đã xảy ra loại chuyện này khiến cô cảm thấy hơi khó để tiếp nhận.

Sau khi Chu Hàn an ủi vài câu, lập tức hơi hơi nghiêng đầu về phía không khí.

Một bóng hình lập tức hành động từ nơi tối tăm. Ước chừng khoảng năm phút trôi qua, bóng hình của Thanh Long xuất hiện trước mặt hai người.