Chương 49: Nghĩ xem muốn cái gì

Ngay khi tiếng kêu cứu của Tô Hàm vừa mới cất lên, cả người cô bất chợt bị một dòng nước mất kiểm soát phun thẳng vào người, ngã nhào vào hồ nước sâu.

“Ưm …” Tô Hàm đột nhiên cảm thấy đầu mình vô cùng đau nhức, trong miệng không ngừng phun ra từng ngụm nước tanh, nước tanh xộc thẳng vào miệng và mũi khiến cô nháy mắt cảm thấy ngạt thở.

Đầu óc Tô Hàm đột nhiên bỗng vô cùng nặng nề, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.

Lúc này dòng nước mất kiểm soát kia vẫn đang phun không ngừng, Tô Hàm bị văng ra cách đó hơn mười mét nhưng vẫn kiên trì tiến lên.

Với tốc độ của Thanh Long, lúc này anh ta hoàn toàn không thể đuổi kịp, trừ phi là Chu Hàn tự mình ra mặt.

Ngay khi Thanh Long một hơi trồi lên trên mặt nước định giải thích tình hình cho Chu Hàn, anh ta bỗng nhìn thấy một bóng người đang bơi với tốc độ cực nhanh, cố sức lắm mới nhận ra được người đó chính là Nguyên soái.

Cùng lúc đó, Thanh Long vội vã quay đầu nhìn lại thì trên bờ đã không còn thấy bóng dáng Chu Hàn.

Lúc này trong lòng anh ta càng thêm chắc chắn, người vừa mới bơi vụt qua người mình nhanh như tên lửa kia chính là Nguyên soái.

Dù sao thì ngoài Chu Hàn ra, không ai có thể có được loại sức mạnh bùng nổ như vậy, cũng không ai có thể thể hiện ra được loại thực lực khủng khϊếp đến vậy.

Mà lúc này, ở phía bên kia, trong phòng điều khiển của công viên nước.

Một bóng dáng vô cùng uy nghiêm vội vã bước vào, giơ tay đập mạnh vào sau gáy người điều khiển.

Nhân viên điều khiển lúc này đang tập trung tinh thần kiểm soát hoạt động của các thiết bị trong công viên nước cho nên căn bản không hề phòng bị.

Sau khi thình lình bị người kia đập mạnh vào sau gáy, nhân viên điều khiển gục đầu vào bảng điều khiển trước mặt, lập tức khiến cho tất cả các thiết bị xảy ra phản ứng dây chuyền, nháy mắt trở nên mất kiểm soát.

Ngay sau đó, từng hồi chuông báo động liên tiếp vang lên.

Chuông báo động vang lên từ trong ra ngoài, đầu tiên là chuông báo động trong phòng điều khiển, ngay sau đó là chuông của toàn bộ công viên nước cũng đều vang vọng, hơn nữa âm thanh còn vô cùng chói tai, vô cùng đáng sợ.

Một đám đông du khách ngay lập tức ồn ào giải tán, tiếng la hét chói tai liên tục vang lên, hơn nữa còn xảy ra vài thảm họa giẫm đạp, suýt nữa gây nên tai nạn chết người.

“Đầu óc cậu bị nước vào à? Cậu đúng là con thiêu thân mà. Muốn hại chết cô chủ Tô sao? Nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì thì chúng ta không chịu trách nhiệm nổi đâu.” Kẻ đã đánh nhân viên điều khiển, khiến cho anh ta đập đầu vào bảng điều khiển từ đó dẫn đến việc thiết bị mất kiểm soát và khiến cho bi kịch xảy ra này không những không mảy may xấu hổ mà còn không ngừng khiển trách người nhân viên.

Nhân viên điều khiển kia lúc này cũng vô cùng bối rối, xảy ra chuyện lớn như vậy, đầu óc anh ta đã sớm bị dọa tới mức hoàn toàn trống rỗng.

Anh ta từ trước tới nay chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thậm chí là lần đầu tiên trong đời gặp phải chuyện như này.

Lúc này trong khu vực hồ nước sâu, Chu Hàn ôm Tô Hàm vào trong lòng, cậy mạnh dùng tay không cưỡng ép phá vỡ sợi dây liên kết cố định.

Anh dùng một tay ôm cô, tay kia ra sức rẽ nước bơi vào bờ.

Cho dù chỉ dùng một tay nhưng Chu Hàn cũng chỉ mất chưa đầy hai phút đã đưa Tô Hàm thoát khỏi cõi tiên.

Nhưng đúng lúc này, toàn bộ khu vực hồ nước sâu bỗng trở nên nhốn nháo, hầu như tất cả mọi người đều rơi xuống vùng nước sâu theo phản ứng dây chuyền của sự cố thiết bị.

Ai biết bơi thì không sao, còn ai không biết bơi thì đương nhiên gặp họa.

Với tư cách là một thế hệ Nguyên soái, Chu Hàn đương nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu.

Anh lập tức vung tay, miệng hét lớn: “Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, cứu người.”

Chu Hàn lập tức triệu hồi ra Tứ đại chiến thần để bọn họ đi cứu người.

“Tuân lệnh.” Bốn giọng nói vô cùng kiên định gần như đồng thời vang lên, sau đó chỉ nghe thấy bốn tiếng “ùm”, Tứ đại chiến thần tới tấp lao xuống nước cứu người.

Còn Chu Hàn lúc này đã không còn quan tâm đến tình hình tại hiện trường, sau khi thực hiện một số động tác sơ cứu như hô hấp nhân tạo cho Tô Hàm, anh phát hiện mấy biện pháp này đều không có hiệu quả.

Lúc này anh mới ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, lập tức không thèm đếm xỉa đến hiện trường, dù sao thì có Thanh Long và những người khác ở đó, hẳn là sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Chu Hàn không chút do dự ôm Tô Hàm lao thẳng về phía chiếc xe sang trọng, nhét cô vào ghế phụ xe rồi dùng chân đạp ga xông ra ngoài.

Trên đường đi anh liên tiếp vượt mười sáu cái đèn đỏ, đi thẳng một mạch đến bệnh viện.

Giờ phút này Chu Hàn cũng không thể quan tâm nhiều như vậy, anh chỉ một lòng muốn mau chóng đưa Tô Hàm đến bệnh viện cấp cứu.

Trước đó cũng ở nơi này, khi anh nợ Tô Hàm một mạng, anh đã quyết định sẽ dùng sinh mạng này để bảo vệ cô đến hết cuộc đời.

Tình yêu này đã vượt qua cả sự sống chết, chỉ cần Tô Hàm có thể sống sót và trở nên tốt hơn, Chu Hàn sẽ không tiếc bất cứ giá nào.

Đây chính là tình yêu.

Nhưng ông trời vẫn luôn thích đùa giỡn với con người, Tô Hàm cuối cùng cũng không cứu được.

Hai mắt Chu Hàn đỏ rực, sắc mặt hơi lộ ra vẻ hung dữ.

Lúc này anh mới chợt nhận ra ở đây có gì đó không thích hợp, tựa như chỉ là một trò chơi, một trò chơi được thiết lập sẵn chuyên nhắm vào mình và Tô Hàm.

Mà mục đích của người dàn dựng ra trò chơi này có lẽ là muốn mạng của hai người.

Trong lòng Chu Hàn trào dâng nỗi hận thù, sát ý trên người tưởng chừng như cuồn cuộn ngất trời, đang lúc anh vừa định ôm thi thể người phụ nữ mà anh yêu ra khỏi bệnh viện thì một loạt tiếng bước chân hỗn loạn đột nhiên truyền đến.

Chu Hàn căn bản không quan tâm chút nào, trong mắt anh lúc này, toàn bộ thế giới đều là một màu ảm đạm u tối.

Mà anh cũng muốn bắt đầu tiến hành gϊếŧ người, anh sẽ tìm ra tất cả những người có liên quan đến việc ngày hôm nay và gϊếŧ hết từng người từng người một.

“Đại ca Chu, chuyện của chị Tô bọn tôi đã nghe qua rồi.” Đột nhiên một giọng nói có chút quen thuộc cất tiếng gọi Chu Hàn.

Dáng người Chu Hàn hơi ngưng trọng, anh theo bản năng dừng lại bước chân, quay lại nhìn theo hướng tiếng gọi, một bóng dáng lọt vào trong mắt anh, hóa ra là Hoàng Minh.

“Đại ca Chu, ngay khi tôi định mời vị thần y này thì đúng lúc ông ấy cũng từ Cảng Thành đến đây chữa bệnh cho người ta, tôi tình cờ gặp được ông ấy.” Hoàng Minh vội vàng đỡ lấy ông lão đang đứng bên cạnh, mở miệng giải thích: “Y thuật của ông lão này đã đạt tới mức thượng thừa, vô cùng tuyệt diệu.”

“Bệnh nhân chỉ cần qua tay ông ấy thì không ai là không chữa được.”

Hoàng Minh gần như là nói ra lời thề son sắt, vỗ ngực cam đoan hộ đối phương.

Sau khi nghe Hoàng Minh nói xong, khuôn mặt Chu Hàn đột nhiên phủ thêm một tầng u ám.

Người đến từ Cảng Thành? Mặc dù Chu Hàn trong chốc lát không biết được kẻ đứng sau màn là ai.

Nhưng anh đã đoán ra được tám phần mười là người của nhà họ Hoắc, mà nhà họ Hoắc mở rộng từ Cảng Thành cho đến Hòe Châu.

Vị thần y mà Hoàng Minh nhắc đến cũng là một người đến từ Cảng Thành, liệu trong việc này có trá gì không?

Ánh mắt Chu Hàn nhìn sâu về phía ông lão đứng bên cạnh Hoàng Minh, hai người bốn mắt nhìn nhau, Chu Hàn bỗng nhìn thấy trong mắt người đối diện có một tia khinh thường sâu sắc.

“Trong phổi cô gái này tích quá nhiều nước, hơn nữa còn kích phát bệnh cũ cho nên mới dẫn đến việc mạng sống suy tàn.”

“Điều này có thể thấy được thông qua sắc mặt và màu da của cô ấy, cộng với việc phần ót cô ấy phồng lên rõ ràng.”

Ông lão nói xong lập tức giơ tay lên xoay đầu Tô Hàm lại.

Quả nhiên, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, phần ót Tô Hàn thật sự phồng lên thành một túi to.

Cảnh này ngay lập tức hù dọa Chu Hàn. Giờ phút này anh chỉ muốn làm cho Tô Hàm sống lại, trong lòng cũng xóa bỏ hoài nghi.

Dù sao thì thực lực của ông lão cũng đã thể hiện ra hết rồi. Vọng, văn, vấn, thiết (Nhìn, nghe, hỏi, sờ: bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y, gọi là “tứ chẩn”) ông ta chỉ cần dùng “nhìn” là đã có thể nói ra được tình trạng của Tô Hàm.

“Chữa khỏi cho cô ấy.” Chu Hàn chỉ dùng hai giây để suy nghĩ sau đó đưa ra quyết định, nhìn thẳng vào ông lão nói.

Ông lão khẽ gật đầu, sau đó tự cao tự đại nói: “Tôi cứ lo rằng cậu không tin tôi.”

Chu Hàn nghe xong sắc mặt lập tức trầm xuống, anh đương nhiên biết rõ ông lão này muốn đưa ra điều kiện, bắt đầu treo giá.

“Nói đi, muốn tiền bạc, quyền lực hay là danh vọng?” Chu Hàn lạnh nhạt nói một câu, nhưng ánh mắt lại lóe lên sát ý.

Phải biết rằng đôi mắt chính là cửa sổ tâm hồn, ánh mắt của Chu Hàn đã lộ rõ

sát ý của anh.

Ông lão lập tức nào còn dám chữa trị, làm ra vẻ muốn rời đi.

Nhưng còn chưa kịp bước ba bước, ông lão rõ ràng cảm thấy vai mình nặng trĩu.

Ngay sau đó, một luồng uy áp mạnh mẽ quét qua kèm theo một trận ớn lạnh sau lưng, trong lòng ông lão vô cùng kinh sợ.

“Mạng sống, có muốn không?” Chu Hàn hơi thu tay lại.