Chương 7: Kinh vi thiên nhân*

*Kinh vi thiên nhân: Kinh ngạc, thán phục khả năng, trình độ tay nghề của một người nào đó

Ba sợi dây chắc là có thể chịu được sức nặng của hai người.

Dưới sự hợp lực đồng thời ba người kéo Chu Hàn và Tô Hàm lên.Chu Hàn ở dưới cũng không nhàn rỗi, anh mượn lực, hai chân đạp liên tục lên kiến trúc của tòa cao ốc nhằm đi lên.

Không tới một phút, Chu Hàn đã ôm Tô Hàn trở lại tầng cao nhất lần nữa.

“Tôi không phải đang nằm mơ chứ?”

Tô Hàm dùng sức nhéo bắp đùi của mình.

Đi đôi với một tiếng “Ai ô”, cô mừng rỡ nhìn về phía Chu Hàn.

Cô hưng phấn hô lên: “Quá tốt! Chúng ta không sao.”

Thấy cô vui vẻ giống như một đứa trẻ như thế, trong lòng Chu Hàn cũng rất hào hứng.

“Nguyên soái!’

Mà ngay lúc này, ba bóng người ném sợi dây ra rồi nhanh chóng đến gần, đồng thời mở miệng kêu lên.

Bọn họ cúi đầu, vô cùng cung kính.

“Làm rất tốt.”

Chu Hàn hiếm khi khen ngợi bọn họ một câu.

Ba người này chính là ba người trong bốn đại chiến tướng, bao gồm Bạch Hổ đều dưới quyền Chu Hàn.

Danh hiệu của bọn họ theo thứ tự là Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ.

Giờ phút này Tô Hàm giương mắt nhìn chằm chằm vào Chu Hàn, cô hết sức tò mò thân phận của anh.

Không chỉ có tiền có nhan sắc, hơn nữa thực lực lại ưu việt, bên cạnh lại có cao thủ bảo vệ.

Chẳng qua còn chưa chờ cô mở miệng hỏi, Thanh Long đã đưa tay chỉ mấy tên bị cắt đứt tay chân ở bên cạnh.

Anh ta nói với Chu Hàn: “Nguyên soái, đây là tàn dư, bọn chúng vẫn luôn núp trong bóng tối.”

Mặc dù còn chưa nói hết lời nhưng Chu Hàn cũng đã đoán ra được.

Anh dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn mấy người kia.

“Người của La Võng?”

Chu Hàn nhận ra hình xăm trên người bọn chúng.

La Võng là một tổ chức dưới lòng đất, chuyên môn kiếm tiền phi pháp. Chỉ cần có tiền, bọn chúng cái gì cũng có thể làm.

Tất nhiên, trước kia tổ chức này cũng đã bị Chu Hàn chèn ép.

Chẳng qua mấy năm gần đây tro tàn lại cháy, gần như có xu thế đông sơn tái khởi.

“Có can đảm thì cho chúng ta một đao thống khoái đi!”

“Đừng có mà lằng nhằng như đàn bà vậy!”

“Nhìn bộ dáng như chó kia của mày, trừng hai mắt định hù dọa ai đó?”

Mấy người kia không trả lời vấn đề của Chu Hàn, ngược lại la ầm lên.

Chu Hàn khẽ nhíu chân mày một cái, ánh mắt nhìn về phía mấy người kia có chút hờ hững.

Ánh mắt đó, rõ ràng là ánh mắt nhìn người chết.

“Vả miệng.”

Anh chậm rãi mở miệng, thốt ra hai chữ, nói năng thật khí phách.

“Vâng!”

Huyền Vũ trả lời một tiếng, thân hình chợt lóe xuất hiện ở trước mặt mấy người kia.

Tiếng “chát chát” vang lên, răng của mấy người kia đều đã bị đánh nát.

Máu chảy đầy đất, cùng với những mảnh răng bị nát vỡ.

“Bây giờ ngay cả cơ hội tử sát cũng không có, có phải rất vui vẻ không?”

Chu Hàn cười tiến lên, một bước dẫm nát mấy cái răng cấm rơi xuống đất sau kia.

Một tiếng “chát” vang lên rất nhỏ.

Trong mấy cái răng kia lập tức tuôn ra không ít chất lỏng màu đen.

Là túi chứa chất độc.

“A a, chúng tôi hoàn toàn không muốn chết như vậy.”

Một người trong đó ói ra một bụm máu, mạnh miệng nói.

Trên mặt Chu Hàn nở một nụ cười tàn nhẫn, mũi chân điểm một cái, trong nháy mắt xương cổ của tên đó đã bị đá gãy.

Một tiếng “rắc rắc” giòn giã vang lên, đối phương đã tắt thở tại chỗ.

Nếu còn chưa muốn chết, vậy trước tiên gϊếŧ chết một người, gϊếŧ gà dọa khỉ!

Tô Hàm thấy vậy có chút sợ hãi, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy cảnh tượng như vậy.

Lúc này theo bản năng cô lùi lại mấy bước giống như muốn giữ một khoảng cách với Chu Hàn vậy.

Chẳng qua Chu Hàn và những người khác đều không nhìn thấy, ánh mắt của bọn họ đều đang nhìn về phía đám người kia.

Ánh mắt kia giống như đang hỏi bọn chúng có muốn chết hay không.

“Cũng không cần nói mấy lời khó nghe kia, tiết kiệm một chút nước bọt đi.”

Chu Hàn cảnh cáo một tiếng, tiếp đó nói: “Tôi chỉ muốn biết ai bỏ tiền ra thuê bọn mày đến đối phó tôi và Tô Hàm thôi.”

Thật ra trong lòng anh đã đoán được một người, chẳng qua bây giờ vẫn chưa chắc chắn.

Nhưng một màn kế tiếp xảy ra lại làm cho Chu Hàn có chút bất ngờ.

Chẳng những những sát thủ của La Võng không thỏa hiệp, trái lại còn đánh vỡ đỉnh đầu lẫn nhau, chết tại chỗ.

“Lúc nào người La Võng lại trở nên cốt khí như vậy?” Thanh Long có chút nghi ngờ.

Chu Hàn cười không nói, thật ra trong lòng thì hiểu rõ.

Nếu như La Võng còn giống như trước kia, dưới tay nuôi một đám người tư lợi ham sống sợ chết, chỉ sợ vĩnh viễn không thể xuất đầu được.

Cho nên nếu bây giờ đã có thể đông sơn tái khởi, đã nói lên nội bộ đã thay đổi rất lớn.

“Chu Hàn, chuyện này vẫn nên báo cho cảnh sát đi.” Tô Hàm có chút khϊếp sợ tiến lên nhắc nhở một câu.

“Đã báo.” Mà ngay lúc này, đột nhiên có một đám người chạy tới. Dẫn đầu chính là Bạch Hổ, đi theo phía sau là một đoàn cảnh sát.

“Kỳ Tiếu Thiên Đội Trưởng Cảnh Sát tham kiến Nguyên soái!”

Trong đám người, một người đàn ông tiến lên “ùm” một tiếng quỳ xuống trước mặt Chu Hàn, hai tay ôm quyền, đầu cúi xuống dưới hai cánh tay, rất là cung kính.

“Không cần khách khí như vậy.”

Chu Hàn tự mình đỡ Kỳ Tiếu Thiên đứng lên.

Kỳ Tiếu Thiên rất là kích động, vỗ mông nịnh bợ: “Không nghĩ đến Kỳ Tiếu Thiên tôi khi sống lại có cơ hội thấy được mặt của Nguyên soái, thật là chết cũng không còn tiếc nuối!”

Nói xong, gã ngoắc tay tỏ ý với những cảnh sát sau lưng.

Trong đám người đó có hai người phụ nữ được đẩy ra.

“Hân Nhi?”

Tô Hàm kêu lên một tiếng, nhìn một cái cô đã nhận ra người này chính là Trần Hân Nhi. Mà một người khác là một cô gái mặc quần áo màu đen.

“Nguyên soái, hai người này đều đã nhận tội.”

Kỳ Tiếu Thiên thoải mái cười lớn.

Chu Hàn nghe vậy có chút nghi ngờ, liền hỏi: “Trần Hân Nhi cũng đã nhận tội?”

Kỳ Tiếu Thiên cười gật đầu: “Nhận tội rồi, nếu như dám không khai ra, cả nhà bọn họ cũng sẽ bị gϊếŧ!”

Nghe được lời này, trong lòng Chu Hàn liền thoải mái.

Khó trách hai cô gái này lại nhận tội, hóa ra là Kỳ Tiếu Thiên nắm được cái đuôi của hai cô này.

Đối thoại của hai người rõ ràng lọt vào trong tai Tô Hàm, cô nghe có chút ngơ ngác. Chẳng lẽ, Trần Hân Nhi cũng hại cô?

Từ trước đến giờ lòng của cô vẫn luôn lương thiện, chưa nghi ngờ bất kỳ người quen nào cả, càng không nghĩ đến lòng người lại đáng sợ như vậy.

“Hân Nhi, xin cô nói cho tôi biết, tại sao vậy?”

Tô Hàm đi nhanh đến trước mặt cô ta, hai chân có chút mềm.

Từ “phản bội” này đối với cô thật lạ lẫm.

“Ha, cút sang một bên.”

Trần Hân Nhi cười lạnh một tiếng, không lưu lại một chút tình cảm nào.

Ánh mắt Chu Hàn lạnh xuống, nhìn chằm chằm vào Trần Hân Nhi.

Lúc trước cô ta đã bị anh đánh ngất xỉu, hơn nữa xương quai xanh cũng bị đánh gãy mất một cái.

Chắc là được Kỳ Tiếu Thiên tới sau cứu tỉnh, sau đó thẩm vấn một phen.

Chẳng qua vì sao lại lớn lối như vậy?

Nói cách khác, núi dựa của cô ta rất vững chắc?

“Hân Nhi, hình như chúng ta không có thù oán gì cả? Tại sao cô lại đối với tôi như vậy?”

Giọng nói của Tô Hàm mang theo sự run rẩy, cô có chút khó chấp nhận chuyện này.

“Không có tại sao cả, bởi vì cô không xứng ở lại nhà họ Tô.”

Trần Hân Nhi nhìn thẳng vào mắt Tô Hàm, trên mặt lại không có chút áy náy nào. Tô Hàm ngẩn ca người, dù cho cô có ngây thơ đi chăng nữa, giờ phút này cũng đã đoán ra được kết quả.

“Là anh họ bảo cô đối phó tôi?”

Cô cố nén khó chịu trong lòng, hàm răng cắn chặt vào đôi môi đỏ mọng, chậm rãi hỏi ra một câu. Chẳng qua lần này Trần Hân Nhi lại không nói gì thêm, dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn Tô Hàm.

“Được rồi, chúng ta về nhà trước đã.”

Chu Hàn lo lắng Tô Hàm bị kí©h thí©ɧ bởi chuyện của Trần Hân Nhi nên nói ra một câu. Kỳ Tiếu Thiên thức thời gọi một cảnh sát dẫn người đi.

Tiếp đó mặt tràn đầy tươi cười, nói với Chu Hàn: “Nguyên Soái, chuyện còn lại hãy giao cho tôi xử lý, bảo đảm hoàn thành!”

Chu Hàn gật đầu một cái, đưa tay vỗ lên vai Kỳ Tiếu Thiên.

Ý tứ rất rõ ràng.

Mà Kỳ Tiếu Thiên lại giật mình một cái, lập tức chắp tay tạ ơn: “Đa tạ Nguyên Soái cân nhắc!”

Không tới mười phút, tất cả mọi người đã tản đi.

Trên đường trở về nhà họ Tô, Tô Hàm tỏ ra không có chuyện gì. Chu Hàn lặng lẽ ôm bả vai của cô, an ủi. Giờ phút này sự an ủi trong thinh lặng kia của anh làm cho Tô Hàm không do dự, thuận thế rúc vào ngực của Chu Hàn, thất thanh khóc lớn.