Chương 1.1: Tiểu Omega sắp phân hoá

Omega của tướng quân A Lạc Đức muốn phân hoá!

Tiêu đề đỏ chót trên đầu Tinh Võng vô cùng bắt mắt, thu hút sự chú ý của mọi người.

Mọi người đều biết rằng, con trai út của tướng quân - Hill, là Omega nhân ngư mang phản tổ huyết thống* duy nhất trên tinh cầu.

*Phản tổ huyết thống: có được năng lực sức mạnh của các Omega nhân ngư thời xa xưa

Trong toàn bộ tinh tế*, có mấy chục tinh cầu lớn nhỏ, mấy ngàn năm nay, chỉ xuất hiện hai nhân ngư Omega, nghĩ đến, có ba nhân ngư phân hoá thành Omega, sẽ là tin tức nóng hổi vô cùng.

*Tinh tế: thời đại sao diễn ra bên ngoài vũ trụ không gian, nơi tồn tại các “quốc gia" hay “liên minh" có đơn vị hành chính gồm các hành tinh (tinh cầu).

Lúc này, trong tòa biệt thự trên hòn đảo nhỏ bao quanh là biển của tinh cầu Đặc Lãng, mỹ nam tóc bạc đang cau mày đi tới đi lui, lòng hắn nôn nao như lửa đốt, bước chân vội vã, nhưng không phát ra bất kì âm thanh nào.

Do dự hết lần này đến lần khác, người đàn ông tóc bạc cuối cùng không nhịn được quay người, đi tới một phòng ngủ đầy nắng, mở cửa, bước thẳng vào.

“Tiểu bảo bối, con không sao chứ? Daddy chờ không nổi.” Người đàn ông tóc bạc quỳ một gối, nhẹ nhàng chạm vào vỏ trứng khổng lồ trước mặt.

Tuy Vỏ trứng có màu trắng bạc, nhưng theo khúc xạ cùng góc độ thay đổi của ánh sáng, thỉnh thoảng phát ra tia sáng mờ ảo, vô cùng đẹp mắt.

Nghe được người đàn ông tóc bạc nói chuyện, vỏ trứng lắc lắc, rồi dừng lại.

“Lance daddy không cần thúc giục, Hill còn chưa khỏe lại……”

Một giọng nói mềm mại xuyên qua vỏ trứng truyền đến lỗ tai nam nhân, giọng điệu bất lực cùng nôn nóng.

“Được được được, daddy không thúc giục con, con cú từ từ, daddy ở bên ngoài chờ con.” Lance thở dài, thỏa hiệp nói.

“Ừ.” Hill sắc bén đáp lại, khuôn mặt nhỏ trong vỏ đỏ bừng, khóe mắt đều có nước mắt, nhưng cho dù là như vậy, đuôi cá không tự chủ được “phịch phịch” không ngừng đánh vào vỏ, nhưng vỏ trứng lại không có dầu vết sứt mẻ gì cả.

Rốt cuộc là nơi nào xảy ra vấn đề?

Lại một lần nữa trở lại phòng khách, Lance nói với chính mình phải bình tĩnh, hắn cưỡng ép chính mình ngồi xuống ghế sô pha, bắt đầu chậm rãi uống cà phê, nhưng ánh mắt vẫn không khống chế được, thường xuyên nhìn về phía cửa.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mặt trời sắp lặn.

Đúng lúc này, bên trong vỏ trứng truyền đến tiếng hô to của Hill.

“Lance daddy, con muốn ra!”

Lance mới vừa uống cà phê vào trong miệng liền phun ra, vội vàng chạy đến phòng ngủ của Hill.

Trên vỏ trứng xuất hiện khe nứt càng ngày càng lan rộng, tim Lance đập càng lúc càng nhanh, ngay sau đó nghe thấy một tiếng ‘ răng rắc ’——

Cùng lúc đó, trong sân biệt thự cũng truyền đến thanh âm đồ vật rơi xuống đất.

“Hill, Hill bé nhỏ của cha đâu, cha đã trở lại rồi!”