Chương 30: Rất tốt! RẤT LÀ HOA XÀ!

Ngay tức khắc, công chúa ngốc cực kỳ không vui, cái miệng nhỏ của nàng chu ra đến nỗi có thể treo lên hai con rắn độc vẫn được. Đôi mắt nhìn tiểu sư muội nằm trong ngực Mỹ Nhân Nữ Phó mà để cho giấm tràn ra có thể lấp đầy cả một đại dương mênh mông: "Hu hu hu... Mỹ Nhân Nữ Phó có tiểu sư muội thì không muốn A Dao nữa. Tại sao nàng có thể choáng váng mà ta lại không thể choáng váng! Cái này là không công bằng!"

Lý Quý Hâm ngửa mặt nhìn lên trên trời cao. Nàng đã từng đoán ra việc mang công chúa ngốc đến đây sẽ xảy ra cả một Tu La tràng, nhưng ai bảo nàng đồng ý đưa công chúa ngốc tới Hoa Xà sơn đếm rắn độc chứ? Đây không phải là một Tu La tràng nữa rồi. Mà là vừa mới bước chân tới Hoa Xà sơn thì đã rơi vào điện Diêm vương!

Vì vậy nàng vỗ một cái lên cái đầu nhỏ của Lý Tấn Nhất: "Dậy đi, dậy đi! Ngươi đây không phải vì đói mà ngất đi, mà vì nói nhiều quá nên mới tắt thở đây mà."

Rốt cuộc là sư tỷ chăm sóc tiểu sư muội từ nhỏ lớn lên, trong lòng Lý Tấn Nhất định làm chuyện xấu gì, làm sao Lý Quý Hâm lại không biết đây.

Công chúa ngốc trợn mắt há mồm ra mà nhìn. A! Thái y của Thái Y Viện từng nói, nói quá nhiều cũng sẽ dễ dàng thương khí, chẳng lẽ là đây?

Nãy giờ vẫn làm bộ té xỉu, Lý Tấn Nhất mở một con mắt ra, rồi lại mở nốt con mắt còn lại. Thấy công chúa ngốc nhìn mình như nhìn một kẻ ngốc bằng ánh mắt đầy vẻ thương hại, đột nhiên nàng cảm thấy đất trời cũng trở nên u tối: "Nhìn cái gì mà nhìn! Đừng nhìn nữa! Từ nhỏ đến lớn ta cùng sư tỷ đều chơi như vậy, sư tỷ luôn cưng chiều ta nha!"

Công chúa ngốc tiếp tục nhìn cái kẻ ngốc kia. Ai nói mình ngu hả? Đây không phải là còn có một kẻ lại càng ngu hơn hay sao?

Lý Tấn Nhất kéo cánh tay của Lý Quý Hâm hướng lên trên núi mà đi: "Sư phụ cho Tấn Nhất tới đón sư tỷ đấy! Sư tỷ, chúng ta lên núi đi thôi!"

Công chúa ngốc thật sự đi không nổi nữa. Là đại công chúa được nuông chiều từ bé làm sao nàng có thể leo lên đến đỉnh núi cao ngất này được đây? Nàng cũng chỉ có thể làm ra vẻ thật đáng thương mà nhìn Lý Quý Hâm, sau đó nàng giang cả hai cánh tay cầu xin lòng thương xót: "Mỹ Nhân Nữ Phó..."

Nàng không dám nói nhiều. Bởi vì nàng đã nhìn ra, cái người tiểu sư muội này của Mỹ Nhân Nữ Phó ấy mà, phàm là có người nguyện ý cùng nàng nói ra một câu nói thôi, nàng liền có thể phun ra tới mười câu, nói đến nỗi không thương tiếc mà đem cả máu trong thân mình xuất ra bên ngoài được.

Nàng cảm thấy bản thân mình nên đối với Mỹ Nhân Nữ Phó có tốt hơn một chút, tốt hơn một chút nữa. Nếu cứ để mặc cho những lời làm nhảm kia của tiểu sư muội trên đỉnh Hoa Xà sơn này phá hỏng hết cả, thì nhất định là đời này Mỹ Nhân Nữ Phó sẽ hoàn toàn ảm đạm không ánh sáng, hoàn toàn mất đi tín niệm.

Chẳng trách Mỹ Nhân Nữ Phóđã phải chạy từ Hoa Xà sơn đi bóc tấm bảng chiêu nữ phó của hoàng triều, bởi vì trong hoàng cung có Trường Ninh công chúa là một công chúa ngốc kiều tiếu đáng yêu như vậy, nhất định chính là thiên đường nhân gian mà! Trường Ninh công chúa ngốc tự khoe khoang trong lòng như vậy.

Đến lúc này thì Lý Tấn Nhất cũng đã biết được, không phải tất cả tiểu cô nương đều cùng dã thú cùng nhau chơi đùa cả ngày trời ở trong núi giống như mình đây. Cũng không phải tất cả các tiểu cô nương đều sẽ một hơi leo lên núi mà không phải thở hổn hển giống như mình vậy. Dù sao đây rốt cuộc cũng là công chúa của hoàng gia, nhu nhược, yếu ớt chứ đâu!

Lý Tấn Nhất là tiểu cô nương rất ít khi được tiếp xúc với người ngoài, nàng không hiểu thế nào là đối nhân xử thế, nhìn chung nàng là một tiểu cô nương có một chút hồn nhiên cùng dã tính.

Nàng cùng công chúa ngốc ăn miếng trả miếng thì đó thuần túy chỉ là tranh cãi, chứ không có một chút ác ý nào.

Huống chi, tiểu cô nương này lại còn trắng nõn, non mềm, lại còn biết nũng nịu như vậy nữa. Trông nàng chẳng khác gì một con tiểu bạch thỏ vậy, xoa tròn hay bóp bẹp đều rất thú vị.

Vì vậy nàng xòe tay le lưỡi một cái: "Di, các cô nương ở trong kinh thành người nào cũng đều một đoạn đường mà cũng không thể nhấc chân như vậy cả hay sao? Ta cùng sư tỷ ấy mà, trong một ngày leo núi vài ba lần đều không kêu mệt. Theo ta thấy thì Đại tiểu thư trong kinh thành hẳn nên thể nghiệm cuộc sống ở ngoài thiên nhiên nhiều hơn một chút, không nên làm chim hoàng yến sống trong l*иg bị nhốt đến chết ở trong kinh thành." Nàng nói rõ ràng mạch lạc, cứ như là thật vậy.

Công chúa ngốc thầm nghĩ, Mỹ Nhân Nữ Phó thật sự là quá mức bi thảm, một ngày mà phải hai ba lần leo núi, đây mà là người làm việc hay sao? Chờ đến lúc trở về cung, nhất định phải tìm một nha hoàn ngày ngày xoa chân cho nàng mới được, không thể để mặc cho đôi chân dài luyện thành chân toàn bắp thịt được. Nàng lại tiếp tục ngẫm nghĩ, như vậy cũng không được nha, làm sao có thể để cho người khác ăn đậu hủ Mỹ Nhân Nữ Phó được đây, hẳn là mình phải đích thân xoa bóp cho nàng mới đúng!

"Ai cần ngươi xen vào việc của người khác chứ!" Công chúa ngốc hướng về phía Lý Tấn Nhất trợn mắt đùng đùng nổi giận.

Nhìn hai đứa trẻ không ngừng đôi co, Lý Quý Hâm cảm thấy nơi này không có chỗ cho bản thân tham dự vở kịch.



Lý Tấn Nhất nhẹ nhàng đánh công chúa ngốc một cái: "Ta liền xen vào việc của người khác đây này! Chuyện của Hoa Xà sơn thì ta phải quản. Ngươi muốn tới Hoa Xà sơn cũng phải chấp nhận bị ta quản! Ta có thể đánh được ngươi, có bản lĩnh ngươi tới đánh ta đi a!"

Cho dù là công chúa ngốc có giả bộ ngốc đi nữa, nhưng bản tính của một đứa trẻ thì vẫn còn đó.

Từ nhỏ đã được bao người đem làm bảo bối, vậy nên công chúa ngốc đã bao giờ bị qua một một con nhóc quê mùa chọc giận như vậy đâu. Hơn nữa, chỉ mới vừa rồi đây Lý Quý Hâm còn nhẹ nhàng đánh nàng một cái nữa!

Thù này không báo thì không phải là con gái nha! Công chúa ngốc lập tức chạy tới, đưa cái bàn tay trắng nõn, nhỏ bé ra định đánh Lý Tấn Nhất.

Nhưng mà Lý Tấn Nhất lại là đệ tử của phu nhân Hoa Xà đó nha. Mặc dù tuổi còn nhỏ, vóc người lại thấp bé, nhưng nếu có đến năm ba tên đại hán xông vào cũng chưa chắc có thể đánh ngã nàng, huống chi đây lại còn là công chúa ngốc yểu điệu, mảnh mai.

Rất nhanh, Lý Tấn Nhất vọt về phía trước chạy giống như con ngựa hoang vừa sổng khỏi dây cương, cực kỳ vui sướиɠ. Nàng vừa chạy vừa nhảy: "Lêu lêu! Đuổi theo ta nha, đuổi theo ta nha! Ngươi không thể đuổi kịp ta ha ha ha ha... Ngươi đuổi ta nha! Đuổi kịp ta ta liền miễn cưỡng đem sư tỷ của ta nhường cho ngươi một ngày!"

Một khi đã đem Lý Quý Hâm ra làm tiền đặt cuộc, lẽ nào công chúa ngốc lại còn không thể liều mạng đuổi theo nàng?

Lý Quý Hâm ở một bên đỡ trán. Đây mà là tiểu sư muội vừa mới rêи ɾỉ đói bụng sắp tắt thở cùng với công chúa ngốc mệt mỏi đến nỗi hoàn toàn không thể leo núi được nữa hay sao? Hai cái tiểu cô nương đang co cẳng bịch bịch chạy như điên kia thật sự là tiểu sư muội cùng công chúa ngốc của nàng hay sao?

Hai cái tiểu cô nương ở phía trước một người thì trốn chạy còn một người thì đuổi theo, đúng lúc để cho Lý Quý Hâm thoải mái cảm thụ cái cảm giác sau hơn một tháng không trở về Hoa Xà sơn.

So với lúc nàng rời đi, nơi đây đã trở nên tươi tốt hơn rất nhiều. Đây là thời điểm cây cối trở nên xanh um tươi tốt nhất trong năm. Nơi đây không có cái nóng bức của mùa hè, cây cối trở thành tấm chắn che gió che mưa. Hơn hai mươi năm sống ở cái nơi rừng xanh núi thẳm này nàng không bị ban cho làn da ngăm đen, cái này nhất định là nhờ có trời cao ban cho rồi.

Còn về tiểu sư muội, đó cũng là do trời sinh.

Từ sườn núi lên đến đỉnh núi phải mất tới vài canh giờ đi đường. Cái gọi là Hoa Xà phái, thật ra thì chỉ có ba gian nhà lá ở trên đỉnh núi Hoa Xà sơn. Một môn phái tùy ý đến như vậy thật sự là làm cho người ta tức đến lộn ruột. Quả thực là rất tốt, rất là Hoa Xà.

Khi công chúa ngốc thở hổn hà hổn hển chạy lên đến trên đỉnh núi cũng là lúc mặt trời đang lặn.

Ánh tà dương như ánh kim tan chảy, ở trên đỉnh núi cao này trông nó có một phong vị rất khác. Tựa hồ một ngày nơi đây là của một thế giới khác, ánh nắng chiều bao trùm bầu trời mang một màu đỏ tươi, như thể đang nhỏ máu vậy. Nó hoàn toàn tương phản với màu xanh biếc của núi rừng nơi đây.

Công chúa ngốc chống nạnh vừa há mồm hít vào từng ngụm từng ngụm không khí lại vừa giận dữ phản đối: "Thế này thì không công bằng!"

"Không công bằng ở chỗ nào?" Lý Tấn Nhất hỏi.

"Ngươi từ nhỏ đã ở trên núi lớn lên, đương nhiên so với ta sẽ chạy nhanh hơn một chút, nếu như ta mà đuổi kịp ngươi, thế chẳng phải là ngươi đã ném mặt mũi sư phụ ngươi cùng Mỹ Nhân Nữ Phó rồi sao?" Công chúa ngốc nói rất hùng hồn.

Đột nhiên Lý Tấn Nhất cảm thấy, cái cô công chúa tới từ kinh thành này, mặc dù thể lực không tốt lắm, nhưng kể ra vẫn là người còn có một chút thông minh. So với một kẻ ngu thì đúng là có thông minh hơn một chút.

Vì vậy nàng đi tới trước mặt công chúa ngốc rồi dừng lại, giang hai tay ra: "Đây này!"

"Làm gì vậy?" Công chúa ngốc nhìn đôi tay đen thui mang đầy vết bẩn kia, nhìn cứ giống như mới được rút ra từ trong bùn đất vậy.



Lý Tấn Nhất sờ một cái sau ót, mặt đầy vẻ xin lỗi: "Ừ thì, thật ra ta không phải là cố ý bắt nạt ngươi, nhưng mà núi như vậy cao mà để cho sư tỷ cõng ngươi đi lên sư tỷ sẽ rất mệt. Thật ra thì núi cao cũng không có gì quá ghê gớm, chỉ cần chuyển đi sự chú ý, không còn nghĩ mình không thể làm được thì cũng liền leo lên được. Ngươi nhìn ngươi bây giờ đi, còn không phải là đã leo lên đến nơi rồi hay sao? Ta cũng không có ý đánh ngươi. Thế nào, bây giờ ta cho ngươi đánh lại nha, nhưng mà ngươi chỉ có thể đánh ta một chút thôi đấy!"

Công chúa ngốc ngây ngẩn cả người mà nhìn Lý Tấn Nhất. Tại làm sao lại không hề giống với lời trong vở kịch thế nhỉ?

Một tiểu cô nương trông bẩn thỉu như vậy cuối cùng lại là một người hiểu chuyện lại còn thông minh? Nếu như nàng có thể sạch sẽ hơn đôi chút, so với các khuê tú tiểu gia bích ngọc ở trong kinh thành rõ ràng là còn thú vị hơn rất nhiều.

Công chúa ngốc giấu đôi tay ở sau lưng lắc đầu nguầy nguậy: "A Dao mới không phải bị người nào khi dễ. Ta không đánh ngươi, ta phải cám ơn mới phải."

Lý Tấn Nhất lại sờ sau ót của mình mà cười cười: "Ngươi không tức giận như vậy là tốt rồi. Sư phụ cùng sư tỷ vẫn luôn ghét bỏ ta vì cái tội nói nhiều nhưng mà bản thân ta lại không thể nhịn được. Khi nhìn thấy có người tới Hoa Xà sơn, vì không nhịn được mà ta đã muốn nhiều nói mấy câu chứ đâu. Ngươi không được chê ta đó nha. Nếu như ngươi cũng lại chê ta thì ta sẽ muốn khóc, ta sẽ nhất định bỏ nhà ra đi một mình đi xông xáo trong chốn giang hồ!"

Đột nhiên công chúa ngốc cảm thấy bản thân mình sai rồi. Cái tiểu sư muội này của Mỹ Nhân Nữ Phó thật sự là cái gì cũng có thể lải nhải được. Lời nàng dùng để kể xong câu chuyện của mình bằng toàn bộ lời của các tất cả thiên kim lớn nhỏ trong kinh thành. Khó mà trách được khi Mỹ Nhân Nữ Phó cùng Hoa Xà phu nhân lại ghét bỏ nàng như vậy.

Bất kỳ một ai nếu có một người cứ ở bên cạnh mình lải nhải như một con chim sẻ như vậy thì cũng sẽ không chịu nổi.

Nhưng mà, cho dù có quá lảm nhảm đi nữa, đây vẫn là cô nương tốt.

Công chúa ngốc vốn không ngốc, hơn nữa công chúa ngốc cũng không phải người xấu.

Vì vậy nàng cười một tiếng, trên mặt nàng là nụ cười sáng lạng rạng rỡ: "A Dao mới không phải là loại người nhỏ mọn thích tức giận đâu!"

Nghe thấy lời này Lý Quý Hâm lại cảm thấy có chút giả dối. Rõ ràng công chúa ngốc là cái người chỉ cần Trường Tề nói với bản thân một câu thôi cũng liền sẽ nổi giận.

Đột nhiên có được một người bạn nhỏ, tiểu sư muội nhảy lên một cái cao đến ba thước*: "Quá tuyệt đi mà! Rốt cuộc cũng có người không ghét bỏ ta! Tấn Nhất thật cao hứng! Sư tỷ ngươi có mang gạo tới không? Buổi tối hôm nay chúng ta có cơm ăn rồi. Ta cùng sư phụ đã phải ăn trái cây quá lâu rồi! Rõ ràng là vẫn còn có một chút gạo nhưng sư phụ lại không chịu lấy ra nấu. Ta cảm thấy bây giờ sư phụ càng ngày càng khó tính mà! Hừ!"

Lý Quý Hâm buông thõng hai tay. Có lẽ hiện tại gạo mới chỉ tới lưng chừng núi, nàng đã yêu cầu bọn thị vệ mang gạo từ thôn trang nhỏ gần đó mang tới.

* Ba thước cổ Trung Quốc = 3 x 0,3m = 0,9m

"Sư phụ vẫn luôn lo lắng để cho ngươi bị đói bụng thì sẽ không cao lên được." Lý Quý Hâm cười cười.

Lý Tấn Nhất đứng ở bên cạnh công chúa ngốc thử so sánh chiều cao, nàng chỉ mới xấp xỉ người ta nửa cái đầu. Nàng nghi hoặc hỏi: "Sư tỷ, ngươi cảm thấy ta còn có thể cao thêm một chút nữa hay không vậy? Cái bộ dáng này của ta quá lùn, làm cho ta cảm thấy tâm hồn bị tổn thương nghiêm trọng. Đã không cao ta lại còn rất xấu xí, mà đã xấu xí thì sẽ không ai muốn, mà không ai muốn thì sẽ phải suốt đời ở lại Hoa Xà sơn, mà ở lại Hoa Xà sơn thì sẽ phải ăn gạo của sư phụ, ăn gạo của sư phụ thì sẽ nghèo, sư phụ một khi bị nghèo liền sẽ bị mất hứng, vì thế cho nên lão nhân gia mới có thể quan tâm đến việc ta không cao lên như vậy a!"

Đây là chân lý được tiểu sư muội nói ra, công chúa ngốc nghe mà thiếu chút nữa cái mũi đau xót chỉ muốn phát khóc. Đây mà là cuộc sống con người phải trải qua hay sao? Bản thân mình ở trong cung được ăn sung mặc sướиɠ, trong khi ở trên đỉnh núi cao này, vì để có được một bữa ăn no mà tiểu cô nương đã phải bán sư tỷ của mình. Làm sao trong thiên hạ Đông Châu vẫn còn có dạng dân nghèo như vậy đây!

Với lòng mang thiên hạ công chúa ngốc tức khắc làm ra quyết định khiến cho hai sư tỷ sư muội cảm kích đến rơi nước mắt: "Bổn công chúa quyết định, lát nữa để cho bọn thị vệ đi mua thêm một chút lương thực, kể từ nay chuyện cơm nước của Hoa Xà sơn đã có ta bao. Có tiền, có tự do phóng khoáng!"

Lý Quý Hâm thiếu chút nữa thì cho công chúa ngốc một cái quỳ: "Ngươi mang theo tiền hay sao?"

Công chúa ngốc oaiphong vỗ ngực một cái: "Không có! Ta chịu nợ!"